🐏 Nằm Lên Bàn Đánh Đòn

Đăng ký thường xuyên. Nếu bạn là người thực hiện đòn đánh, thỉnh thoảng hãy kiểm tra bằng lời nói với đối tác để đảm bảo rằng họ đang thích thú. Bạn cũng có thể chú ý đến cách đối tác của mình phản ứng, nhưng không phải lúc nào nó cũng là một hướng dẫn đáng tin cậy, đặc biệt nếu bạn chưa quen với điều này. Bạn đang xem: đánh đòn vào mông bằng roi mây _ Cởi hết quần áo ra rồi nằm sấp xuống giường ! - MĐ vừa nói vừa lấy ra 2 cây roi mây NẰM XUỐNG ! - MĐ quát lên . LH hoảng sợ nhìn tái độ của MĐ , cô không dám cãi lại nữa nên đành làm theo . MĐ chập 2 cây roi lại Đánh đòn là một dạng trừng phạt thân thể hay nhục hình, tiến hành bằng cách dùng tay hoặc các vật dụng như roi, gậy, dây da hay thắt lưng, đánh vào cơ thể của người bị phạt bằng một lực nhất định gây đau đớn về thể xác nhưng không nhằm gây thương tích. Hành vi này được sử dụng như một hình thức kỷ luật, trừng phạt hoặc giáo dục. 17 nữ sinh bị phạt nằm lên bàn để cô giáo đánh. Vì không nghiêm túc trong giờ chào cờ, 20 học sinh lớp 10 (17 nữ, 3 nam) đã bị cô giáo chủ nhiệm yêu cầu nằm lên bàn và dùng cán chổi đánh bầm tím mông. Nhà trường đang xem xét hình thức kỷ luật với giáo viên này. Một trong những màn xiếc kinh điển mà chúng ta thường thấy đó là người biểu diễn sẽ nằm trên bàn đinh một cách an toàn như nằm trên giường, thậm chí là đặt thêm một cái bàn đinh khác lên ngực và đập bể cục gạch trên đó. Thực ra, nếu chiếc bàn chỉ có vài cây đinh thì người biểu diễn đã bị đinh xuyên qua da thịt từ lâu rồi, bí quyết nằm ở chỗ cái giường đó có hàng trăm Nam sinh ĐH Tài nguyên và Môi trường Hà Nội bị đánh hội đồng tại hành lang lớp học (Ảnh: Từ clip). Cũng theo thông tin từ nhà trường, trước đó, khoảng 10h30 ngày 10/10/2022, giữa hai sinh viên năm thứ hai Trường ĐH Tài nguyên và Môi trường Hà Nội có xảy ra xô xát ở hành Truyện Đánh Đòn Roi Mây. VHSG- Thành mặt đỏ như gấc xô rầm góc cửa cổng vào tường. Hằng lag mình, mặt tái ngắt. Đó là dấu hiệu nó sắp đến bị tiến công đòn. Đã sẵn sàng tư tưởng từ bỏ trước tuy nhiên tyên ổn nó vẫn đập linh tinh. Thành với dòng roi domain 1/ Tìm cho mèo một vị trí ổn định. Thay vì việc bạn cứ tiếp tục để mèo nằm lên bàn phím. Bạn hãy thử tạo ra một nơi thoải mái và đủ điều kiện chúng muốn, khiến mèo sẽ cảm thấy nơi mà bạn chuẩn bị đủ ấm áp và thú vị hơn chiếc bàn phím của bạn. 2/ Quan Mèo là loài sinh vật với tính cách dở dở ương ương, lúc bạn muốn nựng sờ em ấy, thì em lấy lại lạnh lùng bỏ bạn mà đi; còn khi bạn đang tất bật làm việc trên máy tính lại lân la đến ngồi lên bàn phím của bạn. Lý do đơn giản ở đây là vì Hoàng Thượng cảm qiUCVAI. Vì vậy, bạn muốn được spank. Thật tuyệt! Nhưng bạn có thể tự hỏi chính mình, làm sao để bạn trai đánh đòn tôi? Bạn luôn có thể để lại một bản sao của Fifty Shades of Grey trên đầu giường của bạn, nhưng không có gì đảm bảo anh ấy sẽ đọc nó. Không, có nhiều phương pháp tốt hơn để khiến bạn trai đáp ứng nhu cầu đánh đòn của bạn. Làm thế nào để khiến bạn trai đánh đòn tôi là một câu hỏi phổ biến, và chúng tôi sẽ cung cấp câu trả đang xem Cách đánh đòn đau nhấtNếu bạn cảm thấy mệt mỏi khi chỉ nghĩ về cách khiến bạn trai đánh đòn bạn và muốn anh ấy bắt đầu làm điều đó, đây là một số cách1. Hỏi trực tiếpKhi bạn không có quan hệ tình dục, như khi bạn ra ngoài ăn tối, hãy đưa ra chủ đề. Nói với anh ấy, tôi muốn bạn đánh đòn tôi. Anh ấy có lẽ thích ý tưởng này và có thể muốn về nhà trước khi món khai vị bạn có thể chờ đợi và nói, Hãy đánh tôi, tôi khi bạn đang làm tình. Có lẽ bạn có thể cắn anh ta hoặc tát vào mông anh ta. Sau đó, bạn có thể nói với anh ta rằng bạn xứng đáng được đánh đòn để làm điều đó. Nói về nó trực tiếp sẽ dễ dàng hơn khi bạn sử dụng lời khuyên từ bài này về giao Mặc một số quần lót cá nhânBạn có thể viết một tin nhắn đặc biệt cho bạn trai của mình mà anh ấy sẽ thấy khi bạn chỉ mặc quần lót. Sử dụng một điểm đánh dấu vĩnh viễn, viết các từ, Ngay lập tức tôi đánh bại tôi ở mặt sau của đồ lót của thuật và mẹo tình dục mạnh mẽ nhất của tôi không có trên trang web này. Nếu bạn muốn truy cập chúng và cho người đàn ông của bạn quay lưng, uốn cong ngón chân, cực khoái la hét sẽ khiến anh ta bị ám ảnh tình dục với bạn, thì bạn có thể tìm hiểu những kỹ thuật tình dục bí mật này trong bản tin riêng tư và kín đáo của tôi . Bạn cũng sẽ học được 5 sai lầm nguy hiểm sẽ hủy hoại đời sống tình dục và mối quan hệ của bạn. Lấy nó ở đây .Có thể bạn quan tâmHoặc mua đồ lót chỉ nhìn xuyên qua ở mông. Anh ấy sẽ nhận được tin nhắn của tôi. Ngoài ra còn có những chiếc quần lót với những câu nói như Thông Nó sẽ không đánh vào chính họ để gửi thông điệp có thể muốn loại bỏ đồ lót của bạn trước khi bắt đầu đánh đòn!3. Nói với anh ấy bạn thích nó như thế nào khi anh ấy kiểm soátMột trong những điều tưởng tượng hàng đầu mà phụ nữ có là bị đàn ông cưỡng hiếp một cách mạnh mẽ. Nhiều tiểu thuyết lãng mạn có một nhân vật nam mạnh mẽ, muốn quan hệ tình dục và người chiến thắng đã chấp nhận một người phụ nữ ban đầu do dự. Vì vậy, nếu điều đó nghe có vẻ giống bạn, hãy nói với anh ấy rằng bạn muốn bị chi phối, và cách bạn thích anh ấy thể hiện sự kiểm soát của anh ấy là giúp bạn đánh đòn tôi đã có lời khuyên để phục tùng trong quan hệ tình dục ngay tại đây!4. Nói chuyện bẩn thỉu khi quan hệKhi bạn quan hệ tình dục, hãy hỏi anh ấy rằng bạn có phải là một cô gái xấu hay bạn là một cô gái nghịch ngợm. Anh ấy có thể nói rằng có bạn là có. Sau đó hỏi anh ấy những gì bạn đã làm. Anh ấy có thể nói điều gì đó, cho dù nó có liên quan đến tình dục hay không, giống như bạn đã không cho anh ấy một công việc thổi hay bạn để quần áo trên sàn nhà. Sau đó, bạn trả lời rằng bạn cần phải bị trừng phạt vì quá nghịch ngợm. Anh ta có thể nhận ra rằng bạn muốn bị đánh đòn vào thời điểm này. Nếu không, hãy tiếp tục và nói với anh ấy, Hãy đánh bại tôi, và bạn xứng đáng với điều đó vì đã làm bất cứ điều gì anh ấy chuyện bẩn thỉu không dễ dàng đến với mọi người, vì vậy kiểm tra lời khuyên của chúng tôi trong bài viết này .5. Làm thế nào để đánh bại cho niềm vui nhấtĐể có được niềm vui nhất từ ​​việc bị đánh đòn, hãy để anh ấy uốn cong bạn qua đầu gối. Sau đó, yêu cầu anh ấy đặt một chiếc gối dưới bụng của bạn để có được sự thoải mái và định vị tối đa. Bạn cũng có thể nằm xuống trên tất cả bốn chân hoặc nằm sấp. Anh ấy nên đánh vào phần thịt mông của bạn, nơi má chạm vào đùi bạn. Sau khi đánh đòn, anh ta cảm thấy nhẹ nhàng khi vuốt ve khu vực anh ta vừa đánh. Lưu ý rằng anh ta không nên đeo nhẫn trên ngón tay khi anh ta đánh Dùng gìBạn trai của bạn có thể sử dụng một số công cụ ngoài bàn tay của mình để đánh đòn bạn. Với tất cả những điều này, tốt nhất là bạn nên bắt đầu từ từ và tăng cường cường độ của cú swing được sử dụng để đánh đòn. Bạn thậm chí có thể tận hưởng một massage hoặc một con cù mềm để bắt đầu. Sau đó, anh ta có thể làm việc theo cách của mình để cho bạn cảm nhận được sự châm chọc của cái tát dữ tay của anh ta Bắt đầu bằng cách cho anh ta sử dụng tay của mình, tất nhiên. Anh ta có thể đánh vào mông bạn bằng tay, hoặc anh ta có thể đưa tay lên. Cả hai đều cảm thấy khác nhau và tạo ra âm thanh khác bài kiểm tra Tôi có cho công việc thổi tốt hoặc BAD không?Nhấp vào đây để thực hiện nhanh chóng và chính xác đến mức đáng kinh ngạc Kỹ năng công việc của chúng tôi ngay bây giờ và khám phá xem anh ấy có thực sự thích công việc thổi của bạn khôngMột mái chèo có sẵn bằng gỗ, da, silicone hoặc kim loại Mỗi loại mái chèo có cảm giác khác nhau, và tất cả chúng đều mạnh hơn bàn tay. Bạn có thể muốn có anh ấy bắt đầu với bàn tay của mình và sau đó chuyển sang mái chèo. Công cụ này có thể quá mãnh liệt để sử dụng ngay từ roi da Bạn có thể tìm thấy roi da hoặc thậm chí cưỡi cây trồng ở tất cả các loại độ dài và phong cách. Roi da thường tạo ra tiếng ồn lớn, người viết thư Điều này giống như một cây roi, nhưng nó có nhiều đuôi. Floggers làm bằng vật liệu mềm, chẳng hạn như da lộn, có thể tốt hơn khi bạn lần đầu tiên bắt Cảm giác mía giống như một cây roi da. Bạn cảm thấy đau nhói, dữ dội. Một cây gậy có thể sẽ để lại dấu vết trên da của hiểu thêm về đánh đòn và tác động chơi ở đây .Cân nhắc đeo bóng Ben Wa trong âm đạo của bạn trong phiên đánh đòn của bạn - thêm ý tưởng để thử ở đây . Khi anh ấy đánh trống, bạn sẽ cảm thấy những quả bóng di chuyển xung Thiết lập một số quy tắcBây giờ bạn đã biết làm thế nào để hoàn thành công việc, có một số quy tắc cơ bản bạn nên xem xét. Bạn cần một từ an toàn mà bạn có thể nói nếu việc đánh đòn đang làm tổn thương bạn nhiều hơn là làm bạn phấn đừng nói, thì thôi, thôi, hay thôi. Những từ đó có thể đặt một damper vào kinh nghiệm. Một từ được sắp xếp trước không có ý nghĩa liên quan đến tình dục, như bông cải xanh, thì sẽ cho anh ấy biết rằng bạn đã có nếu bạn không muốn anh ấy dừng lại nhưng muốn anh ấy giảm bớt một chút về phần đau đớn, bạn có thể sử dụng các từ mã bắt chước đèn giao thông. Màu đỏ có nghĩa là dừng lại, màu vàng có nghĩa là dễ dàng và màu xanh lá cây có nghĩa là tiếp tục làm những gì bạn đang làm. Tìm hiểu thêm về các từ an toàn ở đây .Đánh đòn là một trong những hoạt động mang lại niềm vui mặc dù có một số nỗi đau có liên quan. Lần đầu tiên bạn yêu cầu bạn trai đánh đòn, bạn có thể cảm thấy hơi gượng ép hoặc lúng túng, nhưng bạn có thể cả hai đều thích bản thân mình đến nỗi điều đó đã khiến cho bạn trai của bạn đánh đòn trở thuộc vào cường độ của buổi đánh đòn, mông của bạn có thể hơi đỏ và đau sau đó, nhưng cảm giác đó không nên kéo dài, đặc biệt là nếu bạn thoa son dưỡng để làm dịu nó. Thêm vào đó đây .Nếu cảm thấy tốt và bạn thích bị chi phối, thì điều gì nhạy cảm một chút về sau? Bây giờ bạn đã tìm ra câu trả lời về cách khiến bạn trai đánh đòn bạn, bạn đã sẵn sàng cho một số niềm thêm Địa chỉ thu mua máy ảnh nikon d7100 giá bao nhiêu, nikon d7100Xem này Video hướng dẫn công việc thổiNó chứa một số kỹ thuật sex bằng miệng sẽ mang lại cho người đàn ông của bạn toàn thân, cực khoái khi lắc. Nếu bạn quan tâm đến việc học các kỹ thuật này để khiến người đàn ông của bạn nghiện và hết lòng vì bạn cũng như có nhiều niềm vui hơn trong phòng ngủ, thì bạn có thể muốn xem video. Bạn có thể xem nó bằng cách nhấn vào đây .Tét mông nên bắt đầu từ đâu?Đánh đòn nên được áp dụng ở vùng mông và đùi nơi có nhiều cơ và mỡ. Việc này để tránh làm tổn thương da, cũng như gây đau tới những vùng gần xương hay thậm chí thận của người bị phạt submissive người bị phạtBạn sẽ muốn dành phần lớn sự chú ý cho những phần đầy đặn ở mông, vùng mông dưới cũng nên được chăm sóc cẩn thận, có thể vỗ nhẹ phần đùi mông ở đâuHãy bàn về tư thếCó nhiều lựa chọn cho bạn, nhưng chúng đều có những điểm tốt và điểm hạn thường khi cơ bắp càng thả lỏng thì càng ít bị đau. Tuy nhiên, cơ căng sẽ khiến người bị phạt gặp nhiều khó khăn trong việc chịu dụ như ở tư thế “mặc tã”, người bị phạt được yêu cầu phải giữ chân thẳng lên trời trong một khoảng thời gian nhất định. Tùy vào sự cân đối và độ dẻo dai của người bị phạt, việc giữ chân ở vị trí này đã là khó khăn rồi, chưa kể đến cảm giác gây ra bởi roi hay thế nằm trên gối OTK – over the knee tạo cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Tư thế nằm trên giường sẽ làm giản cơ nhưng quỳ gối trên nệm lại có thể dẫn tới vấn đề căng bạn sử dụng tư thế nào, hãy đảm bảo là bạn chú ý đến cảm giác của người bị phạt trong tư thế đó. Cậu ấy có thoải mái? Cơ thể cậu ấy có bị căng có thể khiến những cú đánh của bạn trở nên đau đớn hơn?Bạn đánh đòn tư thế nàoChậm mà chắcKhông chỉ da và cơ của người bị phạt cần được làm nóng khởi động mà tâm trí của cậu ấy cũng bị phạt nên mặc đầy đủ khi bắt đầu sau đó bắt đầu cởi từng lớp quần áo, đó là một cách tốt để làm nóng cho cậu ấy. Bạn cũng có thể bắt đầu bằng những cái đánh nhẹ nhàng và tăng dần khi bạn cảm thấy cậu ấy sẵn sàng cho những cú đánh mạnh quên khởi độngRoi, roi mây, roi da và hơn thế nữaCó rất nhiều dụng cụ bạn có thể sử dụng để đánh đòn. Nhưng bạn phải nhớ rằng không phải dụng cụ nào cũng mang lại cảm giác giống cái đánh vào mông bằng tay có thể hoàn hảo trong việc xây dựng mối dây liên kết, và người bị phạt có thể chịu được những cú đánh mạnh hơn. Nhưng khi bạn chuyển sang dùng lược chải tóc bạn sẽ nhận ra rằng cậu ấy không thể chịu được cảm giác mà nó mang chú ý đến những phản ứng nhỏ nhất của người bị phạt, và nhớ phải làm quen một cách chậm rãi và từ từ, đặc biệt là khi dùng những dụng cụ dụng cụ khác nhau sẽ tạo nên những vết hằn và vết thâm bầm khác nhau trên da người phục tùng của bạn. Biểu đồ dưới đây sẽ giúp bạn nhận biết và tìm ra dụng cụ phù hợp với công cụ dùng để đánh đònMột hình phạt phù hợpĐừng e ngại việc tiếp tục đánh vào mông người bị phạt cho đến khi họ không còn gì để mất hay khóc. Đây có thể nước mắt vì đau hoặc đúng hơn là vì cảm xúc được giải tỏa. Chúng ta đôi khi đều cần được thả nhớ safeword chính là điều then chốt. Cậu ấy có thể hét lên “Không, thưa …! Dừng lại!”. Luôn chú ý quan sát ngôn ngữ cơ thể của cậu ấy, nhưng cũng không nên e ngại việc kết thúc trận đòn với nước mục đích của trận đòn là dạy cho họ một bài học hoặc củng cố lại kỉ luật, thì nó cũng sẽ kết thúc như vậy. Một khi cậu ấy đã học được gì đó từ trải nghiệm lần này và sẵn sàng để nhớ rõ bài học này trong lần bảo kết thúc trong nước mắtThời gian để âu yếm và yêu thươngPhần quan trọng nhất, chăm sóc sau trận đòn. Luôn luôn chăm sóc người bị phạt. Luôn đảm bảo rằng cậu ấy được quan tâm bằng tất cả tình yêu và sự quan tâm mà bạn có thể dành cho có lý do gì cho việc bỏ lỡ hay mặc kệ việc này, cho đến bây giờ đó là đòn kết thúc quan trọng nhất, mặc dù nó chỉ là những hành động nhỏ. Việc cậu ấy cảm thấy khỏe mạnh về cảm xúc, tinh thần và thậm chí là thể xác phụ thuộc hoàn toàn vào hành động tra xem cậu ấy có ổn không, chạm cậu ấy thật nhẹ nhàng, bồng cậu ấy lên và đặt cậu ấy xuống trên giường với cái chăn và con gấu yêu thích của cậu kem dưỡng và bắt đầu mát xa da của cậu ấy thật nhẹ nhàng và ấm áp, đồng thời đảm bảo rằng cậu ấy cảm thấy thoải mái và an toàn với sự chăm sóc của có thể tận dụng thời gian này để nói về chuyện gì đã xảy ra, tìm hiểu cảm giác của cậu ấy hoặc có thể bày tỏ cảm xúc của bạn. Tất nhiên người bị phạt vẫn có thể chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong trường hợp này bạn nên chờ đến khi cậu ấy sẵn sàng để trò là thời điểm phù hợp cho bữa ăn nhẹ cho cả hai người, nên ăn cái gì đó nhẹ và ít để bổ sung lại những năng lượng đã mất và cung cấp thêm năng gian yêu thươngCảm ơn sự giúp đỡ của Trang và Anh Linh để hoàn thành bài viết này. Bài viết gốc vốn dùng cả he và she, nhưng mà vì bên nhà tui nghĩ là sẽ có nhiều hủ nên tui sửa thành cậu ấy luôn ”>. Bản dịch đã được biên tập lại 1 lần nữa các từ và đoạn văn gây liên tưởng đến chứng “khổ dâm” trong bài viết gốc và bản dịch. Thuở nhỏ, tôi là đứa trẻ khá nghịch ngợm, bố mẹ đều nóng tính, hễ có chuyện gì là lôi con ra đánh đang xem Nằm sấp xuống đánh đònThời tuổi thơ tôi, hầu như nhà nào cũng dùng đòn roi để dạy con. Tôi bị đánh nhiều đến nỗi không nhớ nổi mình bị đánh bao nhiêu trận, nhưng trung bình cứ vài ngày là sẽ bị trận đòn. Mỗi lần đánh, bố mẹ đều bắt nằm sấp xuống giường, rồi dùng roi vụt, nhẹ thì chỉ có vài vết "lươn" vết bầm tím trên cơ thể, quê tôi hay gọi là lươn, nặng thì tôi nằm bẹp trên đó luôn, không ngồi dậy nổi. Có lần bà nội phải đem cháo đút cho tôi ăn vì không thể dậy nổi ăn cơm. Những trận đòn đó đau lắm, nhưng lỗi là do tôi nghịch ngợm, mải chơi thì phải chấp nhận, không oán thán. Còn những trận đòn oan, không phải do tôi hư mà do hàng xóm mách không đúng, bố mẹ lại không cần quan tâm đúng sai, cứ đánh trước rồi hỏi tôi ngày ấy ở trong con ngõ nhỏ, có khoảng sân chung, một cây táo ở giữa sân. Mùa hè năm ấy cây táo xuất hiện khá nhiều sâu róm, bọn trẻ chúng tôi mặc kệ, cứ chạy nhảy bên dưới, có một đứa bị lông sâu róm bay vào, cả người mẩn ngứa. Bố đứa nhỏ đó chạy sang mách mẹ tôi, kêu là tôi bắt sâu dí vào người nó nên vậy. Mẹ tôi chưa cần hỏi có phải hay không đã đánh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó mới đi hỏi đứa nhỏ kia là có phải do tôi làm không, câu trả lời thì chắc ai cũng đoán được rồi. Lúc đó tôi nằm bẹp ở giường, không dậy nổi, vừa đau vừa ấm ức. Đó không phải là lần duy nhất, còn nhiều trận đòn oan khác con ngày đó đứa nào chẳng thích truyện tranh, nhưng không phải là nhà nào cũng cho con tiền mua. Mấy đứa hàng xóm có quyển truyện mới, tôi mượn đem về nhà đọc, đọc xong chưa kịp trả thì chúng chạy sang nhà đòi lại. Chuyện chỉ nhỏ vậy thôi mà tôi cũng được một trận đòn no nê, với một lời dạy không bao giờ quên "Cái gì của mày thì mày dùng, tao cấm mượn bất cứ thứ gì của ai". Từ đó tôi không dám mượn gì, có thích đọc truyện tranh lắm thì lúc bọn hàng xóm có sẽ coi ké tí, không mượn vì sợ bị ăn đòn. Từ một đứa trẻ khá nghịch ngợm mà khi lớn lên tôi dần trở thành lầm lì, ít nói, không chơi với bạn bè nhiều, không bao giờ mượn, xin gì của ai và cũng rất ít khi cho ai mượn hay xin cái thơ tôi vậy, nhưng còn vấn đề nữa muốn chia sẻ thêm là sự khác biệt giữa cách bố mẹ nuôi dạy các con. Tôi còn đứa em gái, tôi bị ăn đòn nhiều và quản lý bao nhiêu thì em lại được nuông chiều bấy nhiêu. Tôi gần như chưa bao giờ thấy em bị đánh trận nào, trong khi nó cũng nghịch nhưng cùng lắm chỉ bị mẹ cầm cái chổi cùn vụt vào mông một cái, rồi nó lại chạy đi. Tôi có thể khẳng định mình học giỏi hơn em rất nhiều, nhưng trong mắt bố mẹ thì tôi luôn là kẻ kém cỏi. Cấp 3 tôi thi vào được một trường khá có tiếng, chỉ thua mỗi trường chuyên thôi. Bố mẹ bảo đó là chuyện thường, em gái tôi sau này sẽ thi vào trường chuyên. Kết quả là nó thi rớt cấp 3, phải đi học dân lập những ai thế hệ 8x như tôi chắc sẽ hiểu rõ.Ngày tôi thi đại học bị trượt nguyện vọng một, đành phải đi học ở trường theo nguyện vọng hai. Bố chửi tôi đủ thứ, vẫn nói rằng tôi chống mắt lên mà xem em nó đỗ trường to ở Hà Nội. Rồi lúc em tôi học xong lớp 12, bố mẹ cho đi du lịch nước ngoài, khỏi phải đi thi đại học luôn, với mục đích cho đi lấy chồng để được ở lại. Tôi có dì ở nước ngoài, ngay từ hồi em mới học lớp 9 đã bóng gió nói để nó học xong cấp 3 là sẽ cho ra nước ngoài, vậy nên em cũng chẳng quan tâm lắm chuyện học hành, cấp 3 không đỗ thì ra dân lập học, xong là được. Tôi đi chơi tối không bao giờ về nhà sau 11h đêm, còn em có thể đi chơi đến khuya, xong nó chạy về nhà kêu bố mẹ tôi đưa chìa khóa cửa để đi chơi tiếp, lúc nào về thì tự mở cửa vào. Tôi cũng chẳng hiểu em không may mất sớm, thật sự tôi không ghét gì em mình hết, bố mẹ giờ chỉ còn mình tôi. Bố mẹ ngoài Bắc, còn tôi ở trong Sài Gòn, vậy mà hầu như cả năm tôi không gọi điện về hỏi thăm bố mẹ mổ lần, chỉ cảm thấy có trách nhiệm của người con chứ không có nhiều tình cảm do ám ảnh tuổi thơ, sợ cách bố mẹ nuôi dạy tôi 36 tuổi, biết thế là không nên, cần phải thay đổi. Người ta nói, bố mẹ mình mà còn không quan tâm thì chẳng còn quan tâm được ai khác, thế mà giờ tôi vẫn chưa làm được. Có lẽ vài năm nữa, khi tôi đủ trưởng thành hơn sẽ khác đi. Còn hiện tại, trong ký ức tuổi thơ tôi vẫn chỉ có hai từ "đòn roi".Ký ức quá xa xôi đôi khi như những mảng sương mù che phủ tâm trí mà ta không sao nhớ hết. Đôi khi nó bất chợt trở về như một cơn gió khẽ đẩy sương mù đi, hé một tia sáng làm ta giật mình nhớ lại những thứ tưởng như đã ngủ vùi mãi mãi sau lưng. Ký ức của tôi đôi lúc trở về mơ màng trong giấc ngủ, trong những bước chân lơ đễnh cuối buổi chiều tản bộ công viên; như người khách đến bất chợt khi mà những vòng xoáy của cuộc sống bận rộn ngoài kia vô tình quên không cuốn tôi vào đó. Những ký ức về thời niên thiếu và trong đó luôn hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên với vóc dáng khắc khổ quen thuộc. Đó là thầy giáo của tôi. Làng tôi nằm gần bãi bồi nơi con sông Hồng chảy qua. Phía bên trái là những cánh đồng rộng mênh mông, cứ nối liền nhau mà trải dài tít tắp. Mùa gặt qua rồi, những cánh đồng trơ gốc rạ, khoác lên mình chiếc áo nâu quen thuộc thấm mặn mồ hôi của bà, của mẹ. Phía bên phải là bãi bồi, những mùa nước cạn xanh rì những bãi mía mập mạp, xanh mướt mắt; gió thổi về xào xạc những chiếc lá dài như đoàn quân đang múa kiếm. Nắng trên sông lấp lóa ánh vàng. Làng tôi nằm giữa những ruộng đồng, quanh năm thấy gió thổi qua nhà, vi vu tiếng những con diều sáo. Làng nghèo nhưng yên bình, tiếng gà gáy trưa bên dậu mùng tơi cũng yên ả, mơ màng ru ta vào giấc ngủ. Tôi lớn lên quen thuộc với cái gió sông mát rượi, với những mùi ngô, mùi lúa phơi thơm phức dưới sân, với con sông chảy qua làng cùng muôn trò đùa của trẻ nhỏ. Tôi nổi tiếng là đứa nghịch ngợm, toàn những trò tai quái, không tự hại mình sứt đầu mẻ trán, thì cũng luôn là đầu têu của những trò quậy phá trong nhà, ngoài xóm. Những đứa bạn chiều nào cũng theo tôi ngụp lặn dưới sông; đứa nào đứa nấy đen bóng như con dái cá. Chúng khoái tôi vì tôi luôn nghĩ ra những trò đùa mới lạ học của chúng tôi nằm ở đầu làng. Đó là một khu đất rộng, cỏ gà, cỏ tranh, cỏ gấu… thi nhau mọc, tạo thành một tấm thảm êm ái. Những tán bằng lăng, điệp vàng trồng điểm xuyết xung quanh che nắng cho hai dãy nhà cấp bốn lụp sụp, mái ngói ngả màu xanh xám của nước mưa, của rêu và dương xỉ. Những bàn ghế đã ngả sang màu nâu bóng bởi mồ hôi, những bàn tay lê lết nghịch bẩn của học trò được xếp thành hai dãy ngay ngắn. Cô giáo chủ nhiệm của tôi tay mang chiếc cặp đen, mái tóc dài buộc gọn gàng sau lưng. Cô dịu dàng nở nụ cười với cả lớp, điểm danh những em học sinh vắng mặt. Tôi vô cùng yêu quý cô vì cô vừa đẹp, vừa dịu dàng. Cô hiền từ nhắc nhở những lỗi lầm của tôi. Có lần, tôi nghịch ngợm vấp ngã chảy cả máu chân, cô đã cầm máu và lai tôi về tận nhà bằng chiếc xe đạp mi pha của cô. Cô luôn là thần tượng trong mắt lại, tôi luôn ác cảm với thầy dạy toán. Thầy Thể thấp bé, tóc hói lưa thưa và lúc nào cũng khó đăm đăm. Tôi không ít lần bị thầy phạt bắt đứng xó vì những trò đùa trong giờ của thầy. Với tôi việc đứng xó khiến tôi bị mất mặt kinh khủng trước lũ bạn lúc nào cũng nghe lời tôi. Dường như thầy luôn để ý tới tôi vì biết tôi là đứa đầu xỏ trong những trò quậy phá. Những bài toán tôi giải đáp án sai, thầy thẳng tay cho điểm thấp và về nhà thế nào tôi cũng bị bố mẹ mắng mỏ. Đối với lũ trẻ con, khi không làm tốt việc gì, bị trách cứ thì thành ra ám ảnh. Mỗi giờ dạy toán của thầy trở thành sự nặng nề đối với chiều tan học, tôi hay cùng lũ bạn leo lên gò đất cao cạnh làng để chơi chọi cỏ gà, hoặc đơn giản là kê đôi dép lê dưới mông rồi trượt đất từ trên đỉnh gò xuống. Lần nào tan học về, quần áo tôi cũng lấm lem, khi thì mất chiếc mũ nan đội đầu, khi lại bỏ quên mất cặp sách. Hôm ấy, tôi và lũ bạn đến chỗ gò đất quen thuộc thì đã có một lũ trẻ ở làng bên đang chơi trên đó từ lúc nào. Bị chiếm mất chỗ quen thuộc vốn dĩ được tôi tự cho là của mình, tôi tức giận lắm. Đôi co một lúc, mặc kệ bọn trẻ kia to cao hơn, tôi và mấy đứa bạn lao vào chúng mà quần thảo. Bụi đất đỏ bay lên mù mịt. Mấy đứa trẻ thở phì phò, hì hục, ra sức đè lên nhau. Đang trong “cơn” không đứa nào chịu nhường đứa nào thì tôi thấy bên tai có tiếng quát quen thuộc. Tôi như có phản xạ vô điều kiện cứng đờ người, vội vàng buông tay đứa đang quần nhau với mình. Thằng nhóc đó chỉ chờ có thế dang tay thụi cho tôi một cú đau điếng. Mắt tôi tối sầm, máu cam từ mũi chảy ra. Tiếng quát càng đanh lại, lũ trẻ làng bên không đứa nào rủ đứa nào, cùng nhau ào chạy mất hút. Tôi ngẩng mặt lên, thấy thầy Thể đang đứng đó, môi thầy mím chặt- Sao giờ này các em còn lang thang ở đây, rồi lại còn gây lộn đánh nhau?Thầy nhìn qua một lượt năm sáu đứa nằm chơ vơ, nhàu nhĩ dưới đất. Quần áo đứa nào cũng xác xơ, tơi tả. Thầy tiến lại phía tôi đang ôm mũi- Các em đứng dậy lấy cặp sách về nhà. Sáng mai tôi sẽ trao đổi với cô giáo chủ nhiệm của các em. Riêng em Cường theo tôi về lếch thếch đi theo thầy, nửa sợ, nửa không muốn nên cứ cố ý đi chậm lại đằng sau. Thầy đi một đoạn quay đầu lại thấy tôi tụt một quãng xa đằng sau, phải liên tục nhắc nhở tôi cất nhanh bước chân, ánh mắt thầy nghiêm nghị. Dùng dằng mãi, cũng tới ngõ nhà tôi. Mặc cho tôi không muốn, thầy điềm nhiên đi vào nhà, giao tôi cho bố. Ông vừa vồn vã mời thầy uống nước, vừa ném cái nhìn chán ngán về phía tôi. Trong lúc mẹ tôi bôi thuốc cho cái mũi bầm dập của tôi, tôi vẫn cố nghển cổ, dỏng tai nghe ngóng câu chuyện của bố với thầy giáo ở phía ngoài. Tim tôi thót lại khi thấy thầy nói với bố tôi về việc học hành bê trễ, lười nhác của tôi; rồi tật nghịch ngợm phá phách ở lớp. Tôi nghe giọng bố tôi nghèn nghẹn che giấu nỗi bực tức đối với tôi mà linh cảm về một hình phạt đang lơ lửng treo trên đầu. Và quả thật, sau khi thầy giáo rời bước, tôi ăn một trận đòn no nê. Tôi khóc lóc, ấm ức. Giá như thầy Thể không xuất hiện, tôi đã cho lũ nhóc kia một trận nhớ đời, giá như thầy không xuất hiện lúc đó, tôi đã không bị ăn cả một quả đấm vào mũi. Giá như thầy không xuất hiện thì tôi đâu bị bố cho ăn đòn như thế này… Trong tôi âm ỉ nuôi sự tức tối đối với dạo thầy vô tình đi ngang qua, nhìn thấy vụ đánh nhau của tôi, tôi mới biết sau giờ lên lớp, thầy luôn đi thăm vườn cây ăn quả và ao cá mà thầy tăng gia ở cuối làng. Nhằm đúng hôm thầy bận họp giao ban các giáo viên trong trường, tôi và lũ bạn rồng rắn nhau đến vườn của thầy. Cả lũ như đàn khỉ trèo lên bẻ cành, hái quả, bứt lá, khiến cả vườn cây xanh tốt đang kỳ cho quả trở nên tơi tả. Lúc ra về, đứa nào đứa nấy ôm một bụng no nê, cặp sách cũng căng đầy những trái cam, ổi nặng trịch. Tôi hả hê với việc trả đũa thầy. Mọi sự việc cũng nhanh chóng trôi vào sự vô tâm của trẻ con. Cuối tuần đó, tôi cũng chẳng mảy may nghĩ đến những việc mình đã làm. Đến đầu tuần sau, lớp tôi bỗng thay thầy dạy toán mới. Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô giáo chủ nhiệm giải thích với cả lớp- Con gái thầy Thể đang ốm nặng, phải chờ phẫu thuật. Thầy sẽ vắng mặt trên lớp một thời gian, lớp chúng ta sẽ có thầy Thái dạy đó tôi mới biết, thầy Thể góa vợ đã lâu, thầy một mình nuôi cô con gái nhỏ. Cảnh gà trống nuôi con, đồng lương giáo viên hạn hẹp, con gái thầy lại mắc bệnh thận, thầy phải chạy vạy tiền làm phẫu thuật cho con. “Thầy Thể ngoài việc nhận dạy tăng ca, thầy còn làm thêm nhiều việc ngoài ngành sư phạm, kể cả tăng gia vườn cây ăn quả để kiếm tiền chạy chữa cho con. Vậy mà vừa rồi, vườn cây của thầy tự dưng bị phá hỏng hết cả…”. Nói đến đây cô giáo chủ nhiệm thở dài. Tôi bỗng thấy tim mình giật thót. Tôi lấm lét nhìn những đứa bạn đồng phạm. Tôi quả thực không nghĩ trò quậy phá của mình đến nông nỗi này. Tôi giận thầy, chỉ định trả đũa cho thầy bực tức một phen, ai ngờ… Cả ngày hôm đó, tôi ngồi thu lu một chỗ, mặt mày tái mét, đứa bạn nào rủ, tôi cũng nhất định không chơi như mọi ngày. Về nhà, tôi cũng bị sự hối hận đeo bám. Cuối cùng, tôi quyết định lén đến nhà thầy. Tôi rón rén náu sau hàng rào cúc tần, phủ đầy bụi tơ hồng trước nhà thầy. Ngôi nhà nhỏ hơi hé tấm cửa sổ gỗ sơn xanh. Tôi như tên tội phạm mò mẫm trở về nơi hiện trường gây án để thám thính, dò la. Khẽ nhòm vào khung cửa sổ, tôi thấy một đứa bé gái nhỏ hơn tôi vài tuổi đang nằm trên giường, đôi môi nó bợt bạt, mớ tóc lòa xòa che nửa mặt. Nó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Chạm vào ánh nhìn của nó, tôi cứng người như con chuột bị thôi miên. Rồi thầy Thể bước vào, tiến lại gần giường đứa bé. Tôi bất chợt sực tỉnh, lao chạy ra cổng. Ống quần tôi mắc vào cái cổng tre làm tôi ngã nhào. Tôi quay đầu lại, thấy thầy đang đứng ở cửa sổ ngoái ra nhìn. Mặc kệ cái đau, tôi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về thêm 1 gram giấy a4 giá bao nhiêu, một gram giấy a4 bao nhiêu tờHai tuần trôi qua, tôi nguôi ngoai dần những việc đã trải qua – trẻ con không bao giờ nhớ được gì lâu - tuy rằng đôi lúc, tôi vẫn chợt nghĩ về đứa bé gái với đôi mắt tròn to ấy. Sáng hôm đó, tôi đang sửa soạn sách vở, bút thước cho giờ toán kế tiếp, thì lớp trưởng hô đứng nghiêm chào giáo viên. Tôi bỗng như bị điện giật khi nhìn thấy thầy Thể bước vào lớp. Cả lớp reo hò khi thấy thầy đi dạy trở lại. Thầy mỉm cười chào cả lớp, nét mặt thầy đầy vẻ mệt mỏi. Tôi ngồi xuống ghế mà thấy như hụt hơi, hai đầu gối tôi hình như hơi run. Suốt buổi học, tôi cúi gằm mặt, tránh ánh mắt thầy. Cảm giác xấu hổ, hối hận và linh cảm thầy biết hết mọi chuyện bao trùm lấy tôi. Đôi lúc, tôi lấm lét ngẩng mặt lên, vô tình chạm vào ánh mắt thầy sau cặp kính, tôi vội vã cúi xuống giả vờ loay hoay viết lách. Bỗng thầy gọi tôi lên giải bài toán vừa ra đề. Tôi lê những bước chân nặng nhọc như đeo đá lên chiếc bục giảng. Tôi cầm viên phấn, cứ úp mặt vào chiếc bảng đên đến chục phút mà không nặn ra được gì. Bình thường tôi đã dốt môn này, đến giờ tâm trí tôi đã bay đến tận phương nào, tôi lại càng như con mèo hen bị vướng vào dây rối tung rối Sao rồi Cường? Em có giải được không?Tôi run run quay lại, chỉ thiếu nước mếu máo. Ánh mắt thầy nhìn thẳng vào tôi như chiếu tướng- Dạ không, thưa Mời em về chỗ. – Thầy bình thản đẩy gọng kính tiến lên khi về chỗ, tôi như bồng bềnh trôi trên mây. Cả tiết học với tôi dài như cả thế kỷ. Đến lúc tiếng trống vang lên bên phía ban giám hiệu, tôi mới bừng tỉnh. Tôi vội vã thu xếp sách bút trên bàn, định bụng chuồn nhanh ra khỏi lớp thì thầy gọi- Em Cường, ở lại thầy thở hổn hển- Vâng thưa cả lớp trở nên vắng tanh, chỉ còn tôi với thầy, thầy mới gọi tôi đến gần- Em biết vì sao thầy gọi em ở lại không?- Dạ không ạ. – Tôi cố tình trốn tránh mặc dù trong bụng tôi thầm nghĩ nhất định thầy muốn hỏi tội Bài tập vừa rồi, thầy đã giải, giờ thầy muốn em làm lại, nếu có chỗ nào chưa hiểu, thầy sẽ hướng dẫn. Thầy thấy cả giờ vừa rồi, em không hề chú tâm vào bài giảng của thở phào. Vậy là không phải. Có thể tất cả chỉ là tôi có tật giật mình. Có thể thầy không biết gì chuyện tôi liên quan đến vườn cây của thầy. Tôi lại cầm viên phấn thầy đưa, đứng đực mặt trên bảng. Lúc nãy quả thật thầy đã dạy lại rất kỹ với cả lớp, nhưng tôi nào có nghe được gì. Tâm trí tôi đã lơ lửng trên tận ngọn cây. Thầy lại từ tốn giảng lại lần nữa, tỉ mỉ và ân cần. Giờ phút đó, tôi không thấy sợ, chỉ thấy thương thầy, thấy hối lỗi vô cùng. Tôi cắt ngang bài giảng của thầy- Thưa thầy, em xin ngừng lại, ánh nắng chiếc vào cặp kính thầy lấp lóa làm tôi không thể nhìn rõ đôi mắt thầy- Có chuyện gì hả em?- Vườn cây của thầy… Là… là em ạ. Thưa thầy, em xin lỗi. Là em đã phá vườn của thầy - Tôi ấp úng, cả nửa ngày trời mới nặn ra được một câu cà mỉm cười- Thầy bàng hoàng ngẩng lên nhìn thầy- Lúc vào vườn, nhìn chiếc mũ và tập vở của em bỏ rơi ở đó, thầy đã biết cúi gằm mặt di di đôi dép nhựa dưới nền gạch. Tôi quá xấu hổ, không biết nói sao, cũng không dám nhìn vào mắt thầy. Thầy khẽ cười. Tôi thấy tiếng cười của thầy nhẹ nhàng bên Lúc em lén đến nhà thầy, thầy đã biết em hối hận rồi. Thầy không trách em. Ai cũng có lỗi lầm của mình em ạ. Chỉ cần nhờ đó mà ta lớn lên, mạnh mẽ lên. Thầy biết nếu không giải tỏa được khúc mắc trong lòng em, em sẽ không thể chú tâm vào học lúc này, tôi òa lên khóc như mưa. Ngay cả khi bị bố đánh đòn, tôi luôn bậm môi chịu phạt, đến lúc xong rồi mới trốn vào phòng mà khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc nức nở trước một người không phải mẹ tôi. Thầy giữ chặt vai tôi, khẽ lắc. “Đừng khóc, con trai, đàn ông phải cứng cỏi chứ. Thầy biết em là đứa trẻ thông mình, nhưng ham chơi. Nếu học chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt”.Quả thực, sau ngày hôm đó, tôi luôn nỗ lực học tốt môn của thầy để cố ghi điểm trong mắt thầy. Tôi muốn khẳng định với thầy tôi là đứa trẻ thông minh như thầy nói. Ít lâu sau, tôi đã đứng đầu lớp về môn toán. Tôi luôn xung phong giải những bài toán khó thầy đưa ra. Thầy nhìn tôi hài lòng. Tôi muốn sửa chữa những lỗi lầm mình gây ra. Những lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng tự hào và sung lâu sau, tôi theo bố mẹ chuyển nhà theo lệnh điều chuyển công tác của bố tôi. Tôi vẫn là học sinh giỏi toán số một nơi ngôi trường tôi chuyển đến. Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi đã tốt nghiệp ngôi trường đại học danh giá, trở thành kiến trúc sư, có vợ và đứa con trai thông minh, nghịch ngợm như bố nó ngày nào. Hơn hai mươi năm qua, có lần tôi trở về thăm quê, tìm đến nhà thầy, ngôi nhà vẫn vậy, nhưng đã thay đổi chủ. Nghe nói thầy tôi đã chuyển nhà ít lâu. Con gái thầy đã lấy chồng, muốn đón bố về an dưỡng tuổi già. Tôi quay bước mà trong lòng bâng khuâng. Tôi cũng không hiểu ngày ấy thầy đã xoay sở như thế nào để lo cho con. Những nhọc nhằn, những nếp nhăn in hằn trên gương mặt thầy hiện ra rõ rệt như vẫn còn trước mắt tôi. Chợt thấy thương thầy vô cùng. Giờ đây, muốn gặp lại thầy cũng khó. Phải, thầy tôi đã không còn trẻ nữa, ngôi trường tôi học đã thay đổi quá nhiều, những dãy nhà cấp bốn thay bằng tòa nhà ba tầng khang trang, cỏ dại không còn, thay đó là nền gạch phẳng lỳ, láng bóng. Đến tôi cũng đã gần 40, đôi lúc bới tóc đã có vài sợi bạc. Nghĩ đến thời gian như bóng mây chạy qua thềm. Nhớ đến thầy, lòng tôi ngậm ngùi, nghe như ai đó khẽ gọi bên tai hai tiếng “Thầy ơi…!” "Tôi đi hát rồi đi chơi, muốn đi bar ngồi một mình vậy thôi hoặc đôi khi rủ các chị trong kí túc xá đi băng thâu đêm luôn", Mỹ Tâm đang đọc Đánh đòn nữ sinh hư - Nghe nói chị thường thức giấc lúc 12 giờ trưa? - Chị biết không đâu, từ bé tôi đã rất thích thức khuya và ngủ muộn, điều đó ảnh hưởng vô cùng lớn đến việc đi học, nên tôi không thích học lắm. Có thời gian tôi nghĩ mình phải kiếm công việc gì đó để ngủ thoải mái, có thể thức đêm và được làm những điều mình thích. Việc trở thành ca sĩ như thế này là điều tôi vô cùng mong muốn, tôi thấy ước mơ của mình trở thành hiện thực được ngủ muộn, được thức khuya, được hát. Nói chung là mọi thứ rất perfect cười phớ lớ. - Thói quen ngủ muộn, ghét đi học ấy chị có từng bị ba đánh đòn? - Không. Vì không thích nhưng vẫn phải cố gắng dậy để không bị cúp học. Mặc dù đến lớp thì có học gì đâu, chơi không à, nhưng ba đâu có biết. Sáng nào cũng ráng hết sức, cố hết sức để dậy đó. Lết đến 12 năm là đuối lắm rồi, đuối lắm luôn, nhưng cũng phải cho xong trung học rồi tính sao mới tính bởi xung quanh mình bạn nào cũng phải học như thế cả. - Ghét đi học là bệnh cố hữu của không ít bạn trẻ, nhưng chị ghét học, ghét thức dậy sớm đến mức nào? - Ồ có thời gian tôi còn muốn bỏ học luôn rồi. Đó là thời cấp ba khi đã vô Sài Gòn, lúc đó vừa học văn hóa, vừa học nhạc, vừa đi làm đuối luôn đó chị. Đầu tiên khi vô Sài Gòn phải học cùng lúc cả văn hóa và nhạc. Năm lớp 10 thì học giỏi lắm, tại mình nghĩ đi học xa, không ráng học, học không giỏi người ta sẽ cười, thế là lao vào học. Nhưng đến cuối lớp 11, khi bắt đầu đi hát phòng trà, kiếm được tý tiền tự nhiên cảm thấy mình muốn hư hư. Làm ra tiền là thấy có cảm giác muốn ăn uống thoải mái, muốn mua đồ tùy thích. Rồi đi hát đêm thấy mệt quá, muốn bỏ học luôn cho xong. Khi ấy không nghĩ đến việc phải tốt nghiệp gì hết, chỉ muốn đi hát rồi đi chơi không à. Khi thầy cô trong trường biết suy nghĩ đó của tôi, kêu lên nói chuyện, bạn bè cũng khuyên can. Nhưng bản tính tôi bạn nói cứ nói, cô nói cứ nói, tôi nghỉ là sẽ nghỉ thôi. Nhưng sau đó suy nghĩ tận cùng rồi thấy ba mẹ nuôi mình, muốn mình đi học, cớ sao vô đây rồi mình nghỉ học. Cái thứ nữa là cũng sợ tổn hại đến danh dự của mình, nghĩ sau này mình muốn làm gì mọi người sẽ nhìn vào cười chê Ô, cô này từng bỏ học, cô này chưa từng tốt nghiệp cái này, cái kia. Những suy nghĩ đó kéo mình ra khỏi sự ham hố chơi bời, tôi tập trung lại vào việc học. Tôi dành cả 6 tháng tập trung học lại, học văn hóa ở trường xong lại lao vào học kèm với thầy cô dạy ở bên ngoài. Cuối cùng thì cũng tốt nghiệp cấp ba và một năm sau tốt nghiệp thủ khoa Trung cấp nhạc viện. Ra trường còn được cấp học bổng đi Nga mà tôi từ chối vì thấy mình không có khả năng về thể loại ấy opera, bên cạnh việc nhìn thấy ở lại Việt Nam mình có nhiều cơ hội hơn. - Cái thời muốn bỏ học ấy, việc hư hỏng nhất mà chị từng làm là gì? - Tôi đi hát rồi đi chơi, muốn đi bar ngồi một mình vậy thôi hoặc đôi khi rủ các chị trong kí túc xá đi băng thâu đêm luôn. Đi thâu đêm mà không qua đêm nha, chuyện này khác nhau lắm đó chị, chúng tôi hay ra rồi tụ tập ở bên sông Sài Gòn, mua đồ ăn và hát hò đến 1, 2h sáng mới về. Nếu khi bắt đầu đi biểu diễn, hát tới tầm 11 giờ sẽ về tắm rửa, học bài tới 1 – 2 giờ rồi đi ngủ, sáng hôm sau 7h dậy chuẩn bị đi học thì sau đó không lâu, thay vì hát xong về học bài tôi lại đi chơi. Giờ tôi nghĩ, chắc khi ấy mình bị dồn ép về thời gian quá, chịu không nổi nên mới có thái độ muốn bỏ học. - Khi ấy ba mẹ có phải dùng biện pháp mạnh nào với chị không? - Trời, làm gì biết. Giấu chứ. Ba biết là no đòn luôn đó. Ngày ấy ba thỉnh thoảng gọi điện vô, nghe con nói chuyện, thỉnh thoảng ông lại “Ờ, ờ, con ngoan, ngoan, giỏi, giỏi, giỏi..”. Giỏi hoài vậy đó. Tôi nói “Dạ, dạ, con mà”. Tôi từ bé đã được ba cho uống bia khi ngồi ăn cơm với gia đình. Ba thường bảo thỉnh thoảng uống chút bia cho khỏe. Lúc đi học, mỗi khi về nhà hoặc khi ba vô thành phố, tới bữa ba mua bia về để ba con cùng uống tôi thường từ chối “Dạ thôi, ba uống đi, con không uống” hoặc “hôm nay con mệt không uống được đâu”. Lúc đó ba cứ nghĩ con gái không uống được đâu, chỉ uống sơ sơ thôi. Cũng có thể ba nghĩ con mình ngoan chứ đâu biết thực ra mình uống cũng được được chứ bộ. Thời tôi chán học, ham chơi chỉ có bạn ở trường và vài thầy cô biết thôi à. Thời điểm ấy tôi tự nổi loạn, tự sống và cũng tự suy nghĩ mình nên dừng lại chứ chẳng có ai tác động bắt dừng lại được cả. Mà nói vậy chứ tôi đâu có hư đến độ làm mất thanh danh của mình. Với gia đình, tôi chỉ mang về những gì tự hào nhất cho ba chứ đâu để ba mẹ biết những muộn phiền. Giờ ngồi đọc lại mấy cuốn nhật ký, ghi chép ngày xưa tôi thấy mình già lắm kìa, đâu có thơ trẻ như bây giờ thêm Xem Trending Youtube Thế Giới, Cách Xem Top Thịnh Hành Youtube - Trải qua giai đoạn ấy, giờ nghĩ lại chị có cho rằng một người trẻ sớm làm ra tiền thì dễ rơi vào vòng xoáy của cuộc sống hơn không? - Đúng, làm ra tiền sớm, dễ dàng là dễ sinh hư lắm. Nhưng tôi ngay thời đó cũng biết có bạn không hư dù làm ra tiền sớm. Có điều tôi vẫn nghĩ là con người thì nên trải qua những giai đoạn như thế, có lúc nên hư hư một chút thì mới mong chín chắn được. Tôi kể chuyện của mình chỉ muốn nói rằng, bản thân mỗi người phải tự chiến đấu và chiến thắng được cảm giác của chính mình. Mình nên sống tự nhiên với những sự thu hút xung quanh nhưng cũng chính mình phải tự điều chỉnh sao cho đúng với mong muốn tận sâu bên trong bản thể. Thành thật mà nói tôi rất cảm ơn quãng thời gian ấy. Đó là thời điểm tôi gặp nhiều kiểu người, suy ngẫm được nhiều về cái gọi là tình bạn. Thậm chí có những lúc ngồi một mình nhìn những thứ xung quanh tôi cũng học được nhiều thứ để có được một tôi như hôm nay. -Nhạc sĩ Đỗ Bảo từng có lần chia sẻ sự nuối tiếc của anh ấy với những ngày còn trẻ, anh ấy cho rằng cái thời ngông cuồng thích gì làm nấy, dù có đôi lúc sai nhưng nó thật tuyệt vời. Còn khi lớn lên, làm mọi thứ và biết rõ đúng sai lại thành ra tẻ nhạt. Còn chị, chị có tiếc gì? - Sao tiếc được, vì con người mình càng lớn càng phải tốt hơn lên, chín chắn hơn lên. Nhưng tôi cũng chắc rằng dù có tốt đến mấy cũng không thể tốt hết được, chắc chắn mình vẫn có lúc sai. Vậy nên anh Đỗ Bảo cứ yên tâm đi, từ từ rồi anh ấy cũng có cái để sai à. - Lại một nhạc sĩ tên Bảo, nhưng người này có gắn bó với Mỹ Tâm sâu đậm ở vào giai đoạn chị bắt đầu nghề hát – nhạc sĩ Quốc Bảo. Anh ấy viết về chị rằng “Từ một cô gái thô ráp như vận động viên điền kinh bỗng vụt thành nàng thục nữ yểu điệu”, nhưng anh ấy vẫn muốn giữ lại cho riêng mình một hình ảnh Mỹ Tâm của ngày xưa. Chị thấy sao khi những người bạn thủa ban đầu đều yêu quý một Mỹ Tâm mộc mạc hơn hình ảnh của chị bây giờ? - Anh Bảo với tôi có rất nhiều kỷ niệm. Khi bắt đầu vào nghề tôi chỉ có vài người bạn thân mà trong đó có anh Bảo. Mỗi lần ngồi cùng nhau hai anh em thường nói rất nhiều về âm nhạc, về mong ước. Ngày xưa tôi gồ ghề hơn, thô mộc hơn còn bây giờ đúng là tôi có dịu dàng, đằm thắm hơn nhưng bản tính thì vẫn mạnh mẽ như vậy, không có gì thay đổi. Mà tôi nghĩ phải vậy thôi chứ, 30 tuổi rồi còn gì. Việc mọi người cứ tiếc một Mỹ Tâm của tuổi hai mươi ngày nào thì hơi ích kỷ nhỉ? Bởi nếu cứ trẻ hoài, chỉ sống cho mình, biết mình mãi thì sao chấp nhận được. Thực sự thì tôi rất thích mình bây giờ, tôi hiểu được bản thân rõ ràng hơn, hiểu được cuộc sống nhiều hơn, biết thông cảm, chia sẻ, biết nhìn nhận mọi thứ. Nhưng tôi chưa hoàn hảo, chưa ở đỉnh mọi sự biết và tôi nghĩ mình rồi sẽ vẫn sai thôi, mình cần phải học nhiều thêm nữa. Đi hát vì có tiền - Bây giờ người ta đi hát vì muốn trở nên nổi tiếng và muốn đi hát vì nghề này dễ kiếm tiền. Còn chị, chị đã bắt đầu vào nghề bằng suy nghĩ nào? - Tôi muốn có tiền và làm gì thì làm phải có tiền mới được. Lúc mới vô Sài Gòn là phải kiếm tiền để đi học, tôi đi hát cũng vì tiền mà kể cả đi thi cũng vì có tiền mới đi thi. Tôi không thi để được giải, để nổi tiếng mà thi để có tiền đi học, không phải xin tiền ba mẹ. Chấm hết. Tôi khá thực tế. Tôi làm tất cả mọi việc đều vì cần tiền để lo cho mình như vậy nhưng tôi không đánh đổi mọi thứ để lấy đồng tiền, có nhiều việc đồng tiền không làm tôi lung lay được. - Đến lúc nào chị không phải lo về chuyện tiền nhiều như thế nữa? - Khoảng sau một năm vào Sài Gòn chứ mấy. - Sau này làm ra tiền chị có nhớ đã dùng chúng đầu tiên vào những việc gì không? - Khi tôi đi học, tôi sống như bao bạn học cùng, cũng ăn mì gói, thiếu nợ cô bán hàng ở gần nhà. Sau này đi thi hát kiếm được tiền, tham gia trung tâm ca nhạc nhẹ có lương hàng tháng dần yên tâm hơn. Tôi nhớ, khi làm ra tiền việc đầu tiên là tôi nghĩ đến ba mẹ nhưng không gởi tiền về… mà tôi mua đồ ăn và bia về gọi các chị ở hai phòng ký túc xá về uống một bữa đã đời luôn. Lúc lãnh được khoản tiền khá hơn, đâu 900 ngàn đồng gì đó tôi gửi về Đà Nẵng cho ba mẹ luôn. Tính tôi được cái là có nhiêu xài nhiêu. Đến khi kiếm được tiền thoải mái chút tôi bắt đầu mua cho mình mấy bộ đầm phục vụ đi hát. Cảm giác lúc trước nhìn các anh chị ca sĩ diện đồ đẹp mình không có, thỉnh thoảng tủi thân. Con gái là vậy đó. Có tiền rồi tôi cứ để muốn ăn gì thì ăn, xài gì thì xài. Tôi đâu biết để dành tiền cho đến khi một người bạn nhắc nhở phải dành dụm phòng khi có việc. Lúc ấy tôi như tỉnh người ra vậy đó, cũng kiếm con heo đất bỏ vô tiết kiệm. Chừng qua ba tháng sau cả heo, cả tiền đều bị mất trộm hết. Thế là xong. - Có mong ước mong nào ngoài bản thân mình mà tới bây giờ chị đã có cơ hội thực hiện? - Ngày xưa tôi vẫn thường nói với bạn bè rằng, tôi ước có thật nhiều tiền để có thể san sẻ được với cuộc sống của những người khốn khó quanh mình. Tôi đã đi hát 10 năm, tới bây giờ có thể đã gọi là thành công nhưng những năm tháng đầu tiên mình cũng chỉ là một người chập chững bước đi và học sống. Khoảng thời gian 5 – 7 năm trước có điều kiện tôi vẫn làm những việc chia sẻ mà mình nghĩ nên làm. Nhung chỉ từ 2008 các hoạt động xã hội của tôi mới thực sự được thực hiện có kế hoạch và ngày càng mở rộng. - Những chuyến đi như thế mang lại cho chị cảm giác gì? - Tôi không nghĩ nó mang lại cảm giác gì, cũng không đợi nó mang tới cho mình cảm giác nào đó thì mới làm. Càng đi càng thấy nhiều cảnh đời đáng thương, càng tội thì muốn làm. Cứ như thế lần sau muốn làm nhiều hơn lần trước. Nhìn những cuộc đời ấy có lúc người mình như rụng xuống, nhưng ngược lại mình có thêm sự mạnh mẽ để tiếp tục. Vậy thôi.

nằm lên bàn đánh đòn