🦑 Mị Nguyệt Truyện Tóm Tắt

C/ bài văn chủng loại Phân tích nhân thiết bị Vũ Nương - chủng loại 1. Truyện người con gái Nam Xương là mẩu chuyện về định mệnh oan nghiệt của một người phụ nữ có nhan sắc, có đức hạnh dưới chế độ phong kiến, chỉ vị một khẩu ca ngây thơ của con em của mình mà bị nghi ngờ, bị sỉ nhục, bị 2.Mị nguyệt truyện nội dung - Diywkfbv Tác giả:diywkfbv.com Ngày đăng:6 ngày trước Xếp hạng:3(1574 lượt đánh giá) Xếp hạng cao nhất:5 Xếp hạng thấp nhất:1 Tóm tắt:Âm mưu ác nghiệp độc nhất vô nhị của Mị Xu là kiếm tìm giải pháp giết thịt chết con trai của Mị Nguyệt bằng phương pháp dùng ong giết fan để đánh bại kẻ địch … Xem ngay Cốt truyện tóm tắt. Năm Ba Thanh mười bảy tuổi, cảnh nhà sa sút, nàng theo hai chị gái đến Hàm Dương mưu sinh. Ba Thanh giỏi y thuật, tình cờ cứu được Cơ Đan lúc bị thương. Cơ Đan thấy Ba Thanh tinh thông y thuật bèn tiến cử nàng đến Thái y viện. Ở đó Ba Thanh cứu Tóm tắt cốt truyện. Tề Nguyệt Tân (齊月賓): nguyên là Đoan phi (端妃), là phi tần của Ung Chính khi còn ở tiềm để. Tính tình rất hiền từ lương thiện, quý mến Chân Hoàn, yêu trẻ con. Tính tình thùy mị ôn nhu, có tài đánh đàn tranh, được Tam A ca Hoằng Thời đem Sau Lúc Tần vương khuất, Mị Nguyệt cùng nam nhi bị đày đi xung quân đến nước Yến xa xôi. Tại đây, cô đã Chịu đựng đủ các buồn bã với nhục nhã. Sau này, Mị Nguyệt do cứu vớt nước Tần thoát khỏi cơn khủng hoảng chủ yếu trị mà lại cần mang Nghĩa Cừ Vương, mượn sức mạnh của Nghĩa Cử Vương để trngơi nghỉ về nước Tần. 7g2j4. tổng hợp và liệt ra những tóm tắt phim mị nguyệt truyện dưới đây hi vọng sẽ giúp các bạn có thêm những sự lựa chọn phù hợp và có thêm những thông tin bổ ích nhất Mị Nguyệt truyện – truyện cung đấu, gay cấn hấp dẫn xoay … nguyệt truyện nội dung – Nguyệt truyện tóm tắt – Toploigiai Nguyệt truyện – Y nhân như mộng 6.’Mị Nguyệt truyện’ của Tôn Lệ đầy rẫy sạn hài hước – Nguyệt truyện Review – 10 Nội Dung Phim Mị Nguyệt Truyện – Ôn Thi HSG Mị Nguyệt truyện/ Review The legend of Mi Yue – YouTube ” Mị Nguyệt Truyện _ 芈月传 ”(2015 – Facebook Với những thông tin chia sẻ trên về tóm tắt phim mị nguyệt truyện trên các trang thông tin chính thống và độ tin cậy cao sẽ giúp các bạn có thêm thông tin hơn . Post Views 21 Mị Nguyệt truyện là bộ phim Trung Quốc dài nhất tôi từng xem cho đến giờ. Số tập 81 khiến tôi nhiều lần nghi ngại không muốn xem. Trong một lần quyết định đột xuất, tôi bật tập 1 và hoàn toàn không hối hận. Tôi bị thu hút từ những phân cảnh đầu tiên. Tôi xem một cách nghiêm túc từng chi tiết xuyên suốt hơn 80 tập, điều tôi ít khi làm với phim truyền hình vì tôi hay tua cho nhanh. Phải mất vài ngày mới xem hết tác phẩm. Đến tận khi âm vang OST cuối phim dứt, tôi vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh bộ phim mang đến. Nó day dứt, nó dằn vặt. Nó làm tôi cười không nổi, khóc không xong, vì khóc ở những đoạn trước quá nhiều rồi, và vì chẳng có gì vui vẻ để cười cả. Tôi viết những dòng này khi xem xong gần một tiếng. Một tiếng là thời gian đủ để làm tôi bình tâm suy nghĩ về từng nhân vật trong phim, nhưng lại không đủ dài để xóa bỏ tâm sự trùng trùng chiếm lấy lòng tôi. Xem hậu trường càng thấy nhớ phim, nghe OST, càng thấy nghẹn chát…. Cũng lâu rồi mới có được bộ cổ trang hấp dẫn như thế. Nó là tinh hoa tập hợp biên kịch xuất sắc, đạo diễn tài ba và diễn viên có diễn xuất tuyệt vời. Mị Nguyệt truyện là câu chuyện về cuộc đời Mị Nguyệt, từ công chúa nước Sở trở thành Mị Bát Tử nhà Tần, rồi thành Thái hậu quyền khuynh thiên hạ. Thủ vai Mị Nguyệt là Tôn Lệ, người có diễn xuất đặc biệt xuất sắc. Tôn Lệ hoàn toàn lột tả được từng quá trình trưởng thành của thiếu nữ Mị Nguyệt, trong sáng, sinh động, đến cao quý, trầm ổn. Khi Hướng phu nhân hoài thai, có sao băng rơi, được coi là bá tinh, dự đoán là sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chính trị sau này. Sở Uy vương lúc đó coi trọng cái thai vô cùng, hy vọng đó là một nam tử để gánh vác giang sơn nước Sở. Ai ngờ rằng Mị Nguyệt là con gái. Bá tinh là nữ sẽ mang lại đại họa, Đường Muội Đường đại nhân phán như vậy. Mị Nguyệt bị thả trôi trên sông, nhưng đến đoạn thác dốc, nàng không chết mà mắc trên lá sen gần tượng Thiếu Tư Mệnh. Sở Uy vương cho là Thiếu Tư Mệnh hiển linh, không ép đứa bé là nàng phải chết nữa, còn ban mệnh tự là Mị Nguyệt vì trăng hôm đó rất sáng. Kể từ đó, Mị Nguyệt càng lớn càng thông minh, hiểu biết, lanh lợi đáng yêu. Sự yêu quý của Sở Uy vương và ân sủng cho Hướng phu nhân khiến Uy hậu căm ghét, hãm hại Hướng phu nhân. Hướng phu nhân chịu nhục nhã, mang thai đứa con riêng tên Ngụy Nhiễm. Bà vào cung tự đầu độc bản thân, trở thành nguyên nhân đủ nghiêm trọng để phế hậu. Tiếc rằng, Sở Uy vương hỏa lực công tâm, tức xung huyết mà chết. Mị Nguyệt cùng Quỳ cô gặp vô vàn sóng gió. Uy hậu và Mị Nhân hợp lực chia cắt nàng cùng Hoàng công tử Hoàng Hiết và đày đọa nàng. Nhờ sự giúp đỡ của Mị Xu, nàng được theo hầu làm đằng nữ sang Tần quốc, rời xa vương cung Sở quốc đầy sóng gió để bước vào trang mới cuộc đời với những gian truân mới. Trên đường đi xe chở vương hậu tương lai của Tần quốc bị bộ tộc Nghĩa Cừ đánh cướp. Mị Nguyệt vì bảo vệ Mị Xu mà mặc áo choàng giả dạng đích công chúa, dụ giặc đuổi theo. Đó là lần đầu tiên nàng gặp Nghĩa Cừ vương Địch Li. Tần vương phái Dung Nhuế và Trương Nghi thương nghị cùng Nghĩa Cừ vương, đem sáu trăm xe lương thực đổi lấy nàng. Về sau Mị Nguyệt thân bất do kỷ, bị chèn ép quá nhiều, cộng thêm tình nghĩa với Tần vương Doanh Tứ, Mị Nguyệt chấp nhận thị tẩm. Mị Nguyệt thành Mị Bát Tử, mang thai công tử Tắc, nhận được ân sủng vô vàn của hoàng đế, đồng thời tình nghĩa tỷ muội giữa nàng và Mị Xu chấm dứt. Tần vương bệnh kéo dài, thêm lao lực quá độ, tức giận kích động mà tổn hại long thể, qua đời. Mị Nguyệt, Doanh Tắc, Quỳ cô cùng Hương Nhi, Huệ Nhi bị đưa sang Yên quốc làm chất tử, vì Yên quốc bấy giờ có một Mị Nhân là quốc tướng phu nhân và một Mạnh Doanh hiểu lầm Mị Nguyệt. Nàng gặp lại Nghĩa Cừ vương và Hoàng Hiết ở đây. Hoàng Hiết thuyết phục nàng về Sở quốc. Dung Nhuế và Dịch hậu Mạnh Doanh thì khuyên nàng về Tần quốc đang nội loạn khắp nơi để lập Doanh Tắc lên ngôi. Vì lời hứa thống nhất thiên hạ với Tiên vương Doanh Tứ, Mị Nguyệt một lần nữa phụ Hoàng Hiết, chọn Tần quốc. Mị Nguyệt gặp rất nhiều rắc rối từ các vị công tử muốn tạo phản, đặc biệt là công tử Hoa, mặt khác còn có Ngụy phu nhân và Vũ hoàng hậu trong cung, cùng Huệ hậu Mị Xu đầy hận thù. Nhờ sự giúp đỡ của Nghĩa Cừ vương và người Nghĩa Cừ, Mị Nguyệt đã thành công lật ngược tình thế. Nàng cũng nhận ra tình cảm thật sự của mình. Nàng lên ngôi Thái hậu, Doanh Tắc thành Tần vương. Năm đó nàng hơn ba mươi tuổi. Bằng tài năng, Mị Nguyệt dần thu phục được lòng người và xây dựng một quốc gia hùng mạnh. Tuy nhiên, ngăn cách giữa nàng và Nghĩa Cừ quân ngày càng lớn. Kết quả đáng buồn là Nghĩa Cừ quân bị giết chết ngay trước mặt nàng. Từ đó, Mị Nguyệt lòng lạnh lẽo, tim hóa đá. Năm cuối đời, nàng gặp Ngụy Sửu Phu, một tử sĩ có khuôn mặt giống Hoàng Hiết như đúc và tài trí tương tự. Thái hậu Mị Nguyệt lui về điện Tiêu Phòng, không còn ở điện Tuyên Thất nữa. Nàng qua đời, thọ 80 tuổi. Bên trên là tóm tắt ngắn gọn nhất của tôi về cuộc đời bôn ba của Mị Nguyệt. Cả cuộc đời của nàng là mưu kế, là tính toán, là giang sơn, là xã tắc. Chẳng ai nghĩ được rằng, một nữ nhân lại có thể ghi đậm dấu ấn lịch sử như thế. Ưu điểm của Mị Nguyệt nhiều vô kể. Nhược điểm, đôi lúc, cũng thành ưu điểm của nàng. Xét về tính cách, Mị Nguyệt thẳng thắn, mạnh mẽ, kiên cường, lạc quan. Nàng không sợ khó, không sợ khổ. Nàng trân trọng hiện tại, yêu thương những người ở bên. Ai đối tốt với nàng, nàng quyết không bạc đãi. Mị Nguyệt chỉ mong muốn một hạnh phúc giản đơn, yên bình. Nàng hy vọng có một gia đình bình thường, có nơi chốn để nàng quay về mỗi khi mệt mỏi. Con người Mị Nguyệt vốn là vô ưu vô lo, sau sự ra đi của biết bao người, nàng học cách trưởng thành nhưng vẫn giữ được cốt cách thanh cao. Dù có hại người, nàng vẫn đường đường chính chính, không ám toán, mưu hại. Xét về tài trí, nàng nhận thứ hai, không ai dám thứ nhất. Bên cạnh một quân vương như Doanh Tứ, Mị Nguyệt học hỏi được rất nhiều. Trương Nghi, Hoàng Hiết, Khuất Nguyên….cũng gián tiếp dạy cho nàng đạo lý ở đời. Nàng hiểu rõ thế nào là nhân tâm, nàng biết con người ta cầu gì, ước gì. Bằng sự quyết đoán và bá khí từ xương tủy, Mị Nguyệt khiến người ta không thể bàn ra nói vào được gì nữa. Nàng quả đúng là “bá tinh”. Sự dũng cảm, quyết đoán không kém nam nhân, tâm rõ như gương soi, trí cứng cỏi như sắt thép…Mị Nguyệt khác mọi nữ nhân hiền lương thục đức bình thường. Nàng xứng đáng là bá chủ thiên hạ. Nếu không phải nàng là nữ thì khẳng định rằng nàng đã nhất thống giang sơn rồi. Bên cạnh đó, Mị Nguyệt giỏi múa, một điệu múa ngày nào đã làm Doanh Tứ động lòng. Nàng còn giỏi thổi tiêu, học từ Ngụy mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà phận mỏng khi xưa. Thơ từ ca phú, cưỡi ngựa,..đều trong khả năng của nàng. Mị Nguyệt như cây mai, xinh đẹp cuốn hút nhưng ẩn chứa khí chất quân tử không bao giờ lùi bước. Và mai thì luôn là mai, dù thời gian thay đổi, thiên địa chuyển dời. Mị Nguyệt có trong tay giang sơn, trở thành Tuyên Thái hậu được người người kính trọng, lưu danh sử sách muôn đời. Nhưng nàng phải đánh đổi bằng quá nhiều thứ. Vì một chữ “bá tinh” mà mẫu thân bị hại chết. Nàng nợ tình Tử Hiết của nàng, cả đời trả không nổi. Nàng đánh mất tình cảm thân thiết với Mị Xu. Doanh Tắc con nàng bị ám hại nhiều lần. Quỳ cô, Hương Nhi, Huệ Nhi đi theo nàng chịu khổ theo. Tần vương vì nàng mà vất vả lo nghĩ, đến cuối vẫn để cho nàng con đường khác. Doanh phu nhân bảo vệ bức di chiếu mà đối địch với Huệ hậu, chết trong biển lửa. Bạch Khởi, Ngụy Nhiễm, và Mị Nhung sẵn sàng ra chiến trường giết địch bảo toàn cho giang sơn của nàng. Trương Nghi giúp đỡ nàng, khi nàng rời Tần, vua mới lên ngôi, y cũng rời Tần. Nàng ép chết Nghĩa Cừ vương, người mà nàng tưởng là bến đỗ cuối cùng của nàng…. Không biết mỗi lần nhìn lại, liệu Mị Nguyệt có từng hối hận? Mị Nguyệt hoàn hảo là thế, nên hoa đào cũng nhiều. Có ba nam nhân bước qua đời nàng, để lại trong trái tim nàng hạnh phúc cùng đau khổ vô bờ bến. Ba nam nhân đó lần lượt là Hoàng công tử Hoàng Hiết, Tần vương Doanh Tứ và Nghĩa Cừ vương Địch Li. Ba người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Ba tài năng hiếm có trong thiên hạ. Ba mối tình trải dài xuyên suốt những năm tháng tuổi trẻ cho đến khi đăng cơ. Nhưng không có mối tình nào toàn vẹn. Sau một người, Mị Nguyệt phải hứng chịu nỗi đau tinh thần sâu sắc. Bản thân nàng không đủ kiên cường thì hẳn đã gục ngã. Người nàng nợ nhiều nhất là Hoàng Hiết; song nàng có nợ cả Tần vương và Địch Li. Người nàng yêu nhất là Địch Li, nhưng nàng lại gián tiếp hại chết hắn. Người tưởng như viên mãn nhất là Doanh Tứ, thì thực sự không hẳn là tình yêu. Ba đoạn tình cảm khác nhau với ba đau thương, chỉ có nhiều nhất, không có ít nhất. Nhiều lúc chỉ biết cảm thán, Mị Nguyệt tốt như vậy, tại sao đường tình duyên lại lận đận thế? Biết bao may mắn trên chiến trường của nàng không dành chút nào cho tình yêu sao? Nàng phụ vô số người, còn thiên hạ nợ nàng. Nàng phải trả giá bằng sự cô độc, lạnh lẽo, đổi lấy một giang sơn thống nhất, một tương lai tốt đẹp hơn cho con cháu. Cá nhân tôi dường như thích Nghĩa Cừ vương Địch Li nhất. Dù vậy, nghĩ kỹ thì ai cũng có điểm cực tốt cùng điểm khiến họ và Mị Nguyệt không thể đầu bạc răng long. Mị Nguyệt chắc chắn không thể xếp hạng mỗi người trong lòng. Căn bản vì mỗi người họ là một phần của cuộc đời nàng. Họ xuất hiện tại những thời điểm khác nhau, trao tặng nàng những thứ khác nhau. Và họ có điểm chung là yêu nàng bằng cả trái tim. Tấm chân tình của họ, nếu nói không cảm động, thì chính là nói dối. Còn nguyên nhân gián đoạn mọi thứ, đành coi như duyên phận vậy. Tôi vốn muốn viết về Nghĩa Cừ vương Địch Li trước. Song xét cho cùng, cả ba người không ai hơn ai, nên tôi sẽ bình nhân vật theo thứ tự thời gian. Hoàng Hiết là thanh mai trúc mã của Mị Nguyệt. Hắn là học trò của Khuất Nguyên, bạn học của thái tử nên được ra vào hành cung thoải mái. Hắn gặp cô gái nhỏ ở ngự thiện phòng. Cô bé đó đang ăn trộm bánh, còn nghi oan rằng Hoàng Hiết giúp đỡ là có mưu đồ. Sau đó cô bé dạy hắn cách dùng roi vải hái trái cây trên cao. Hoàng Hiết thấy cô bé thông minh lanh lợi, dẫn đến xin Khuất Nguyên nhận dạy. Và họ cùng lớn lên bên nhau. Tình cảm đó thuần khiết vô cùng. Nó như viên ngọc óng ánh không vương chút bụi. Ai cũng đinh ninh rằng họ sẽ thành phu thê, sẽ con đàn cháu đống, sẽ sống yên yên ổn ổn. Cả hai người đều ước mong như thế. Song họ bị ngăn cách. Mị Nhân thích Hoàng Hiết tuấn tú tài giỏi, tìm mọi cách hại Mị Nguyệt. Uy hậu ghét Mị Nguyệt, cũng góp tay phá hủy mối lương duyên tốt đẹp. Bằng sự mờ ám trong lời nói, Uy hậu thành công hứa hôn Mị Nhân cho Hoàng Hiết. Ở đoạn này, Hoàng Hiết quả thực quá vui mừng, đến mức không để ý thật giả. Hoàng Hiết và Mị Nguyệt bàn chuyện trốn chạy. Mị Nguyệt theo xe giá Mị Xu sang Tần quốc để li khai Sở quốc. Hoàng Hiết được sự giúp đỡ của thái tử, bỏ trốn thành công. Họ gặp nhau một lần ở biên giới hai nước. Lần tiếp theo là khi Mị Nguyệt đóng giả đích công chúa, bị người Nghĩa Cừ bắt được. Hoàng Hiết vì cố chống trả nên bị đánh ngã xuống núi. Mị Nguyệt muốn trả thù nên vào cung tìm kẻ đứng sau là Ngụy phu nhân cùng Ngụy quốc. Hoàng Hiết mạng lớn không chết, chỉ mất trí nhớ. Hắn theo hai vợ chồng nông dân cứu mạng mình đi Tề, rồi đi Sở. Khi hắn nhớ lại tất cả, thì đã qua một thời gian, Mị Nguyệt đinh ninh hắn đã chết, nên nàng có một bắt đầu mới. Hoàng Hiết trở về Tần tìm Mị Nguyệt, giữ lời hứa đưa nàng chạy trốn. Tuy nhiên, mọi thứ đã đi quá xa, không thể lấy lại được nữa. – Mẫu thân có lỗi với Hoàng công tử… – Mẫu thân, người đừng khóc nữa… – Mẫu thân không thể không khóc…Mẫu thân lại phụ lòng Hoàng công tử một lần nữa rồi. Lần trước là vì phụ hoàng con…Lần này là vì Tần quốc…Mẫu thân nợ công tử quá nhiều tình cảm, có dùng nước mắt cả đời này cũng trả không hết… Tử Hiết, xin lỗi, thực sự xin lỗi…. Hoàng Hiết dành tình cảm cho nàng từ rất lâu rất lâu rồi. Ở Sở quốc xa hoa lộng lẫy mà lòng người rắn rết, Hoàng Hiết là ánh nắng mai của nàng, che chở bảo vệ nàng trước sóng gió, thậm chí hắn từng xin Sở vương ban hôn. Sau đó hắn đánh nhau với người Nghĩa Cừ để cứu Mị Nguyệt dù hắn vốn không giỏi đao kiếm. Hắn rơi xuống vực, bôn ba suốt một thời gian dài, lại quay về Tần thực hiện lời hứa. Chân tình Hoàng Hiết dành cho Mị Nguyệt vô cùng sáng rõ. Hắn là người yêu Mị Nguyệt lâu nhất. Hơn chục năm trời từ khi nàng thành thiếu nữ xinh xắn, đến khi nàng thành Mị Bát Tử, thành Thái hậu, trái tim vĩnh viễn không đổi. Hắn vì nàng không ngại gian khó kiếm tìm khắp nơi. Hắn vì nàng cô độc một mình đến cuối đời. Tiếc thay, người chia sẻ thời niên thiếu của nàng là hắn; nhưng người cùng nàng chung chăn gối, cùng nàng gây dựng đại nghiệp, cùng nàng hạnh phúc, chưa bao giờ là hắn. Hoàng Hiết là người Mị Nguyệt phụ nhiều nhất, ai cũng thấy thế, cả Mị Nguyệt cũng thừa nhận. Vốn tưởng Hoàng Hiết đã chết, Mị Nguyệt nhận thị tẩm, trở thành sủng phi của Tần vương. Gặp lại Hoàng Hiết, Mị Nguyệt bị lớp lớp suy nghĩ cùng tình cảm bao trùm tâm trí. Trương Nghi và nữ y Chí quyết định sáng suốt khi không muốn Mị Nguyệt gặp cố nhân. Hoàng Hiết thì không nghĩ được vậy. Tình cảm trong hắn che lấp tất thảy. Hắn đinh ninh Mị Nguyệt thân bất do kỷ, tim nàng vẫn có hắn. Song hắn sai rồi. Mị Nguyệt vốn là thân bất do kỷ, nhưng sau đó vướng bận tấm chân tình của hoàng đế, vướng bận thai nhi trong bụng. Nàng không còn nguyên vẹn là nàng nữa. Dù Hoàng Hiết nhân nghĩa thề bảo vệ mẫu tử bình an, thề cho nàng cuộc sống an lành, thề coi con nàng như con ruột, nàng không rời đi được. Hoàng Hiết tôn trọng quyết định của nàng. Hắn trở về Sở để trợ giúp phu tử của mình. Lần thứ hai gặp mặt, Hoàng Hiết là sứ thần nước Sở, sang Yên quốc thương nghị, đồng thời tìm kiếm Mị Nguyệt vì nghe tin nàng gặp nạn. Một lần nữa, hắn mở lời đưa nàng đi. Lời hứa vẫn giữ, lời thề vẫn nguyên. Nàng đã gật đầu. Tuy nhiên, Dung Nhuế tìm đến, hy vọng nàng cứu giúp Tần quốc trước bờ vực diệt vong. Thêm vào đó là lời trăn trối của Tiên vương, Mị Nguyệt không về không được. Trước Tần quốc cùng Hoàng Hiết, nàng chọn Tần quốc. Và một lần nữa, nàng phụ người nàng không nên phụ nhất. Cảnh tượng lúc đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ tôi. Nàng bước đến trước mặt Tử Hiết của nàng, đưa tay sờ lên gương mặt nhuốm sương gió ấy, gương mặt nàng nhắm mắt cũng hình dung ra được. Rồi nàng quay đi, quay về phía Dung Nhuế, bỏ lại Tử Hiết thét gào tên nàng. Nàng khóc. Nàng biết hai người mãi mãi không còn cơ hội. Nàng biết từ nay về sau, hai người vĩnh viễn là không thể. Lần thứ ba, là lần đầu tiên gặp sau ngày xa cách đó, cũng là lần cuối cùng hai người hội ngộ. Mị Nguyệt là Thái hậu trên vạn người, còn hắn là sứ thần Sở quốc, đến Tần quốc cùng chất tử. Vì thống nhất thiên hạ, vì sự suy bại của nhà Sở, Mị Nguyệt quyết định đánh phá mẫu quốc của mình. Nàng đủ nhẫn tâm, cũng đủ kiên quyết. Hoàng Hiết thì không. Hắn nghi ngờ nàng gài bẫy thái tử để nước Sở nội loạn, thừa dịp đánh úp. Hắn nghi ngờ nàng lật lọng, bắt giam Sở vương khi Sở vương sang Tần thương nghị. Hắn và nàng cãi nhau trên điện Tuyên Thất. Tôi không trách Hoàng Hiết. Mị Nguyệt không trách Hoàng Hiết. Là hắn có lòng yêu quê hương quá sâu đậm, hắn thà bán mạng vì quốc gia mình chứ không chịu giúp người khác diệt Sở, dù đó có là Mị Nguyệt đi chăng nữa. Hoàng Hiết tức giận, phất áo bỏ đi. Họ không bao giờ gặp lại, không có cơ hội gặp, cũng chẳng muốn gặp. Họ là kẻ thù, đứng ở hai bên chiến tuyến. Giữa họ là giao tranh ác liệt, là một mất một còn, là thù nhà nợ nước. Không gặp, ít nhất còn giữ được thứ tình cảm đơn thuần thuở nào. Hoàng Hiết trong tim Mị Nguyệt có vị trí vững chắc mà không ai thay thế được. Hắn là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm. Hắn là người trao nàng rất nhiều, và bị nàng phụ rất nhiều. Nàng biết, nợ tình của hắn, nàng không trả được. Tình cảm đi cùng với ký ức hạnh phúc quá khứ, và day dứt, chua xót, nghẹn ngào,…khiến hình bóng Hoàng Hiết chưa từng phai mờ. Hoàng Hiết khiến Tần vương ngưỡng mộ, khiến Nghĩa Cừ vương ghen tỵ. Hắn là quá khứ đẹp thuở mơ mộng của Mị Nguyệt. Hắn là cố chấp chưa buông của nàng. Hắn là dang dở, mà dang dở thường hay gặm nhấm và bao trùm trái tim. Hắn là vết thương nàng muốn cứu chữa, nhưng không chữa nổi, chỉ ngày càng loét ra, đau đớn khôn nguôi. Khi thấy Ngụy Sửu Phu, Mị Nguyệt như nhìn một Hoàng Hiết trẻ tuổi. Nàng giữ Ngụy Sửu Phu lại đọc sách cho nàng, dìu nàng đi dạo. Mị Nguyệt coi Ngụy Sửu Phu là người thay thế. Đôi lúc nàng nhìn ra được, hắn và Hoàng Hiết là hai người khác nhau. Nhưng nàng vẫn đối xử với hắn nhất mực trân trọng. Tôi không thích cách làm này của Mị Nguyệt lắm. Tuy nhiên, tôi nghĩ có lẽ nàng muốn bù đắp. Tất cả những gì nàng thiếu Hoàng Hiết khi xưa, nàng trả đủ cho Ngụy Sửu Phu, dù rằng đương nhiên không có tình yêu mà liệu thật có tình yêu hay không, tôi không muốn phỏng đoán. Từ lúc rời đi đến lúc Hoàng Hiết chết, nàng và hắn không hội ngộ. Nàng lại gặp người giống hắn y đúc, quả thực là ý trời. Nào ai nhớ người con trai chứng kiến người con gái mình yêu trưởng thành năm nào. Nào ai nhớ có vị công tử bất chấp tất cả cầu kiến Uy hậu tha cho Nguyệt Nhi. Từng có người đêm hôm cùng Nguyệt Nhi vào vườn hái thảo dược. Có người cố gắng giữ lời hứa, đưa người mình yêu chạy trốn. Có người dùng cả đời để chờ đợi một người…. Người thứ hai là người thay đổi hoàn toàn số phận của Mị Nguyệt, Tần vương Doanh Tứ. Về tính cách, đây là con người nghiêm túc, chỉn chu, thông tuệ, là bậc hiền vương điển hình. Văn thao võ lược, biết dùng người, vương pháp hợp lý…Tần vương Doanh Tứ là một trong những vị vua tốt của Trung Hoa. Lần đầu gặp hắn, nàng và tỷ tỷ Mị Xu đang trốn ra ngoài chơi. Hồi đó, tình cảm tỷ muội hai người bền vững lắm. Họ gặp sát thủ nước Vệ. Tần vương và Sư Lý tử cứu họ một mạng. Mị Xu đem lòng mến mộ nam nhân xa lạ ấy. Còn Mị Nguyệt ngây thơ, gọi hắn là lão bá, làm “chim đưa thư” cho tỷ tỷ mình, dùng hết khả năng tác hợp cho họ. Điều nàng chưa từng ngờ tới, là vì nam nhân này, nàng cùng Mị Xu đoạn tuyệt, thù hận chồng chất. Tại cảnh nàng đưa Mị Xu đến dịch quán gặp Tần vương trong đêm, Tần vương nhìn lầm người rồi bế Mị Nguyệt, tôi đã ngờ ngợ thấy điều gì đó kỳ lạ. Ở Tần quốc, Doanh Tứ từng nhiều lần tỏ ra thích thú trước tính cách và trí tuệ của Mị Nguyệt. Hắn có sự thấu hiểu Mị Nguyệt, lại khá thoải mái với nàng, coi trọng quyết định của nàng, chưa từng cưỡng ép. Khi đó tôi biết, vị Tần vương này động tình rồi. Kỳ thực ban đầu tôi khá bức xúc. Yêu cô chị, cưới về nhà, rồi lại thương mến cô em đi cùng; đối với cô chị, đây chính là một đả kích lớn. Tôi từng trách hắn ta thay đổi nhanh quá, còn trực tiếp phá hủy tình cảm chục năm trời của hai tỷ muội. Cơ mà thực ra tình cảm vốn khó nắm bắt và điều khiển. Tần vương gặp mặt Mị Xu cũng chỉ hai ba lần, hợp hay không khó nói rõ chứ chưa bàn đến tình sâu bao nhiêu. Còn Mị Nguyệt thì như nắng ấm, tựa hoa tươi, vô cùng lôi cuốn, đáng yêu. Trước một Mị Nguyệt và Mị Xu như thế, Tần vương không thay lòng mới khó hiểu. Song tình cảm Tần vương dành cho Mị Nguyệt thật sự cảm động. Hắn quan tâm đến suy nghĩ của nàng, chưa từng ép buộc bất cứ điều gì. Hắn chờ đợi nàng tự nguyện đến bên hắn. Ngay cả khi nàng mang thai hài tử của hắn, hắn vẫn ngầm đồng ý cho nàng đi gặp Hoàng Hiết, cho nàng đưa ra lựa chọn cuối cùng. Nàng đã không làm hắn thất vọng. Đoạn bộc lộ cảm xúc mãnh liệt nhất chính là đoạn Mị Nguyệt bị hãm hại dẫn đến sinh non. Nàng gào khóc trong phòng đẻ, lịm đi, mê man không tỉnh. Tần vương lòng nóng như lửa đốt, liều mình xông vào, nhưng lại bị cản vì phòng đẻ máu me, ảnh hưởng đến vương khí. Hắn đứng ngoài cửa, nói rõ ràng từng tiếng. Hắn không cho Mị Nguyệt chết. Mị Nguyệt phải ở cạnh hắn, phải cùng hắn sống tốt. Hắn không cho Mị Nguyệt rời đi trước. Giữa Mị Nguyệt và hài tử, hắn chắc chắn chọn Mị Nguyệt. Tình yêu của hắn tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Lời nói của hắn như ánh sáng dẫn nàng ra khỏi cõi chết. Mị Nguyệt từ từ hồi tỉnh và sinh hạ đứa bé bụ bẫm. Đứa bé được ban tên Doanh Tắc, với kỳ vọng lớn lao từ bậc đế vương. Ắt hẳn Tần vương lúc đầu là yêu mẹ, yêu cả con. Về sau, nhìn đứa bé thông minh sáng suốt, học một hiểu mười, Tần vương muốn đưa lên làm thái tử. Tuy nhiên, trước áp lực phía vương hậu, áp lực phía Mị Nguyệt, hắn không thể không phong Doanh Đãng làm thái tử. Chỉ là hắn vẫn giữ đường lui cho mẫu tử Mị Nguyệt bằng di chiếu đưa cho Doanh phu nhân. Cuộc đời Tần vương, yêu nhất là Mị Nguyệt, thương nhất là Mị Nguyệt. Ở bên Mị Nguyệt, hắn có thể thoải mái nói chuyện, kể cả quân cơ. Nàng cho hắn nụ cười chân thành nhất. Nàng cho hắn một con người hoàn toàn không vỏ bọc. Mị Nguyệt thổi tiêu cho hắn nghe. Mị Nguyệt sắp xếp tấu chương. Mị Nguyệt đi thương nghị chính sự. Mị Nguyệt khuyên bảo Trương Nghi. Mị Nguyệt đưa ra nhiều kế sách…. Hắn đối với Mị Nguyệt một lòng tin tưởng, một lòng bảo hộ. Hắn còn cõng nàng đi chơi. Đối với người khác, Doanh Tứ tương kính như tân. Đối với Mị Nguyệt, hắn là một nam nhân bình thường, chỉ là có thêm chút trách nhiệm, chút gánh nặng, mà nàng thì sẵn sàng san sẻ với hắn. Cảm xúc của Mị Nguyệt dành cho Tần vương thì có trộn lẫn nhiều thứ khác nhau. Có ngưỡng mộ, khâm phục, có rung động, có thương yêu, có đồng cảm, có sùng bái….vừa giống tình yêu, vừa tựa tình thân. Nó không nhẹ nhàng lắng đọng như tình yêu của nàng và Hoàng Hiết, không nồng nhiệt say mê như duyên phận nàng và Nghĩa Cừ vương. Nó trầm lặng, nó ấm áp. Tần vương là người đủ giỏi, đủ thao lược để Mị Nguyệt, lúc đó hoàn toàn chưa chín chắn hẳn, dựa dẫm vào. Tần vương như cái ô che chở nàng khỏi gió sương. Mà lúc Tần vương qua đời, Mị Nguyệt đúng thật là hứng chịu biết bao cay đắng. Thật ra, trong đoạn tình cảm này, Mị Nguyệt cùng Tần vương đều vô cùng lý trí. Họ hiểu, nhưng họ giữ im lặng, để mọi việc tiếp diễn. Khi Tần vương gần đất xa trời, hắn cho gọi duy nhất Mị Nguyệt vào hầu. Mị Nguyệt đã trả lời thật lòng mình, nàng coi hắn như cha như anh. Gương mặt Tần vương không tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như đã đoán được từ lâu. Hắn chỉ thoáng xót xa, giữa họ, là vậy thôi. Mị Nguyệt bắt hắn cõng, coi hắn là đại hổ, giống như nàng từng làm với Sở Uy vương như hồi bé. Điều đó phần nào chứng minh cách nghĩ của nàng đối với Tần vương. Tần vương thì không giận dữ, còn nói rằng, mong có đứa con gái giống nàng về tuổi tác, công nhận họ hợp làm phụ tử hơn. Là tình yêu nam nữ cũng được, tình thân thì chẳng sao… Miễn là nàng thật lòng đối đãi hắn, trao cho hắn trái tim cùng đứa con kháu khỉnh…Thế là hắn mãn nguyện rồi. Đoạn cuối cùng, nàng nhìn thấy Tần vương. Tần vương nhẹ nhàng hỏi han nàng, bảo nàng rằng hắn vẫn chờ nàng ở phía bên kia. Trong lòng nàng có hắn, hàng chục năm sau vẫn nhớ y nguyên bóng hình hắn. Hắn đang chờ nàng. Vậy là, khi sang bên kia, nàng sẽ đi cùng hắn, không phải Tử Hiết, cũng chẳng phải Địch Li… Đây là một chi tiết khiến tôi thấy bất ngờ, nhưng không nằm ngoài dự đoán. Cũng chỉ biết thở dài mà thôi… Không thể không kể đến Nghĩa Cừ vương Địch Li, người nàng yêu nhiều, cũng tổn thương nhiều. Sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên, Địch Li tính cách giống với tên gọi hắn, một con ngựa hoang. Hắn mạnh mẽ phóng khoáng. Hắn dũng cảm thiện chiến. Hắn kiên trì, cố chấp một cách điên cuồng, không chỉ về Mị Nguyệt, mà còn về người Nghĩa Cừ. Hắn có tình có nghĩa tuy không có lễ lắm. Địch Li là nam nhân tốt, sẵn sàng toàn tâm toàn ý bảo vệ người mình yêu quý. Hắn yêu Mị Nguyệt không ít hơn Tần vương, và chịu tổn thương không ít hơn Hoàng Hiết. Nhưng hắn là tuấn mã bất kham. Tần quốc là xiềng xích của hắn. Hắn muốn tự do, hắn muốn thoát khỏi gông cùm. Tần quốc lại không thuận theo hắn. Số mệnh hắn định sẵn sẽ xảy ra nhiều biến cố, đến từ chính con người hắn, tính cách hắn, và thân phận hắn. Địch Li là một kẻ si tình. Lần gặp gỡ duy nhất đã có thể tạo nên nỗi nhớ nhung đằng đẵng chục năm. Bóng dáng nữ tử ngang ngạnh, mạnh mẽ, liều chết với Hổ Uy vì y đẩy Hoàng Hiết xuống vực, khiến một dã thú thảo nguyên là Địch Li cũng phải mềm lòng. Thời gian dần trôi, đến khi gặp lại, nàng đã là Mị Bát Tử, sủng phi của Tần vương. Hắn mặc kệ, nhất quyết gọi nàng là Nguyệt công chúa, bỏ qua thân phận nàng. Hắn vốn là không quan tâm. Nàng dù có danh xưng nào đi chăng nữa vẫn chỉ là nàng, vẫn là người con gái luôn chiếm hữu trái tim hắn mà thôi. Kể cả khi cưới Đông Lộc công chúa, Địch Li chưa bao giờ quên Mị Nguyệt. Lần thứ ba gặp lại là trên đường đi Yên quốc. Hắn tỏ rõ thái độ với nàng. Nhưng nàng không có tình cảm với hắn, nên nàng từ chối. Địch Li không từ bỏ. Hắn cho người bảo vệ nàng, âm thầm giúp đỡ nàng. Song, nàng chưa từng nghĩ về hắn. Phân cảnh Mị Nguyệt, Hoàng Hiết và Địch Li cùng ngồi ăn thịt nướng, Hoàng Hiết nói chuyện thân mật với Mị Nguyệt khiến hắn khó chịu. Hắn tỏ ra trẻ con, nói “Hai người đừng có chỉ nhìn nhau như thế chứ, nhìn cả ta với”. Sự trẻ con của hắn làm người khác bật cười, nhưng có phần xót xa. Mị Nguyệt luôn nhớ đến Hoàng Hiết, về sau lại có một thời gian dài bên Tần vương, trước nay không có chỗ cho hắn. Hắn chỉ biết lặng lẽ ôm mối đơn phương trong lòng, tự an ủi bản thân, không ngừng đứng ra trước bảo vệ nàng, quay lại sau nhìn về phía nàng. Hắn là anh hùng trên thảo nguyên, đế vương của người Nghĩa Cừ, là nam nhân chung thủy với nữ nhân mình thích. – Nguyệt công chúa, nàng đi theo ta đi! – Đi đâu? – Nàng theo ta về Nghĩa Cừ. Ta làm đại vương, nàng làm vương hậu. Ta bảo vệ nàng và con nàng cả đời bình yên chu toàn. Tôi xúc động khi Nghĩa Cừ vương đem người xông vào bảo hộ mẫu tử Mị Nguyệt đúng lúc. Tôi thở dài trước những điều hắn hy sinh vì nàng. Hắn lao vào cung cấm giải cứu nàng, dùng bản thân dụ trùng độc cho nàng. Hắn chắn mũi tên ám toán nàng…. Nghĩa Cừ vương sống trên thảo nguyên, quen thẳng thắn ngay thật, thích nói thích, chứng minh mọi thứ bằng hành động… Còn nhớ khi Tần vương qua đời, Mị Nguyệt bị áp giải sang Yên quốc, hắn đã cho nàng một bờ vai nương tựa. Nàng đã ôm hắn. Nàng đã khóc. Hắn là người duy nhất lúc đó sẵn sàng có mặt bên nàng, mặc nàng dựa dẫm. “Nàng vẫn là Nguyệt công chúa trong tim ta”. “- Thời thế đổi thay, nữ tử đứng trước mặt ngài đây và nữ tử trước kia ngài quen đã sớm khác biệt rồi. – Nếu vì chuyện trước đây nàng là nữ nhân của Tần vương thì ta không quan tâm”. Cảnh Địch Li cắn răng nhìn Mị Nguyệt chịu đừng trùng độc dày vò thật khổ sở. Hắn nguyện lấy thân mình dẫn trùng, cho dù gánh nặng từ bộ tộc rất lớn. Mị Nguyệt là tất cả, hắn không thể để nàng bị hủy hoại như vậy. Nhìn hắn nam tính, cương trực, ương bướng và trẻ con thế thôi, thâm tâm hắn luôn dành chỗ mềm yếu nhất cho Mị Nguyệt. Hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng điển hình. Hắn cứu nàng, không phải là mong nàng sẽ cảm kích mà nhớ đến hắn; chỉ là đơn giản hắn muốn cứu sống nàng. Điều đó khiến cho tình yêu hắn dành cho nàng trân quý khôn xiết. Mị Nguyệt quyết định chấp nhận hắn, yêu thương hắn, đẻ cho hắn một đứa con. Hắn chỉ huy người Nghĩa Cừ xông pha trận mạc bảo vệ Tần quốc, giúp Doanh Tắc lên ngôi vương, giữ gìn giang sơn của Mị Nguyệt. Nàng lên làm Thái hậu, hắn rất vui. Hắn tâm niệm, mong ước của nàng là mong ước của hắn, và hắn phải đạt được nó. Hắn chịu bị người đời sỉ vả vì tư thông với Thái hậu. Hắn cố gắng coi Doanh Tắc như con đẻ dù Doanh Tắc ghét hắn. Hắn để Phất Nhi con trai hắn mang họ Doanh, để nó không biết phụ thân thật sự của nó là ai. Hắn cho người tổ chức kỵ binh đầu tiên của Tần quốc. Hắn vì Mị Nguyệt, thà chết dưới tay nàng chứ không muốn chết trên thảo nguyên. Hắn giải thoát cho nàng khỏi mâu thuẫn, băn khoăn, lo nghĩ. Hắn nhận tất cả về mình, chỉ cầu nàng hạnh phúc. “Ta không cho nàng đi. Nàng phải làm nữ nhân của ta”. Nhiều người chỉ trích Địch Li không chịu hiểu cho Mị Nguyệt. Nhưng dưới góc độ của Địch Li, giữ vững được tộc Nghĩa Cừ quan trọng hơn. Dù gì thì quân Tần cũng sẽ tiêu diệt Nghĩa Cừ, chết bây giờ hay chết sau này có khác gì nhau. Ít ra, khi hắn xông vào Tuyên Thất điện, hắn còn có thể chết trong vòng tay của Mị Nguyệt. Hắn không thể buông tay, vì hắn là Nghĩa Cừ vương. Hắn không thể quy thuận, vì hắn có lòng tự tôn của bậc đế vương. Mà hắn không thể chống lại, vì hắn yêu Mị Nguyệt hơn cả bản thân mình. Câu hỏi được hỏi nhiều nhất là Mị Nguyệt có yêu Địch Li không? Thời gian họ yêu nhau có hơi gấp gáp. Và căn bản, tình yêu này không thuần khiết. Tôi cảm thấy Mị Nguyệt như đang lợi dụng người Nghĩa Cừ để củng cố quân đội nhà Tần. Đến đứa con với Địch Li cũng được lý giải là để Doanh Tắc bớt cô đơn. Song suy cho cùng, quy chụp rằng Mị Nguyệt không yêu Địch Li thì có phần vô lý và quá đáng. Nếu không yêu, Mị Nguyệt sẽ không chăm chỉ thêu áo gấm cho hắn. Nếu không yêu, Mị Nguyệt sẽ không sinh con cho hắn. Nếu không yêu, Mị Nguyệt sẽ không tổ chức lễ thành thân, thề hẹn trước trời đất, một lòng muốn xây dựng tổ ấm cho mình. Nếu không yêu, nàng sẽ không dịu dàng gọi hắn là con ngựa hoang. Nàng là người không ai có thể ép buộc được, nên tất cả đều là nàng tự nguyện. Mà đã tự nguyện, tức là có tình cảm. Thứ tình cảm đó bắt nguồn từ nợ. Nàng nợ tình, nợ mạng sống, rồi dần dần chuyển thành yêu. Tình yêu to lớn của Địch Li lay động trái tim nàng. Kể từ khi hắn nguyện dùng mạng đổi mạng, nàng không từ chối hắn nữa. Tuy nhiên, cho dù thế nào vẫn không vượt qua được thân phận hai người. Một bên là Thái hậu Tần quốc. Một bên là Nghĩa Cừ vương. Không phải là quân Tần tiêu diệt người Nghĩa Cừ, thì sẽ là người Nghĩa Cừ phá hủy Tần quốc. Chẳng ai nhường ai. Họ cứ thế dây dưa chèo kéo. Lão vu sư nói đúng. Đây chính là nghiệt duyên, tránh không được, trốn chẳng xong. Địch Li đem quân vào thành. Bạch Khởi không thể can ngăn, chỉ kịp khuyên vài người Nghĩa Cừ buông vũ khí. Còn Địch Li xông thẳng vào Tuyên Thất điện, đối mặt với Mị Nguyệt, đối mặt với Ngụy Nhiễm, Tư Mã Thác và rất nhiều binh lính. Hắn không thể lùi bước. Hắn không có đường lùi nữa. Cảnh tượng đầy ám ảnh đó chắc chắn sẽ khiến Mị Nguyệt gặp ác mộng trong một thời gian dài. Người mình yêu quý lần lượt rút đao chém giết nhau. Hắn không phải là muốn diệt Tần. Hắn không muốn làm Mị Nguyệt đau khổ. Hắn tạo cơ hội cho nàng ra tay. Nhưng hắn không thể thua bằng cách đầu hàng. Hắn đĩnh đạc rút kiếm quyết đầu. Số lượng không bằng, đương nhiên hắn sẽ thua. Song hắn thua trong danh dự. Mị Nguyệt ắt hẳn chưa bao giờ ngờ tới kết cục thảm khốc này. Nàng chỉ muốn ép Địch Li rút lui. Nàng không muốn giao chiến. Tuy nhiên, nàng đã đánh giá thấp lòng tự tôn của người Nghĩa Cừ. Nàng gào khóc. Nàng dằn vặt bản thân. Là con nàng cùng nàng lập bẫy. Là đệ đệ và tướng tài của nàng ra tay. Nàng không giận ai được ngoài bản thân. Nàng nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Chỉ trong vài ngày, tóc nàng đã bạc nhiều. – Nghĩa Cừ quân, sao chàng lại muốn ta đến lấy mạng chàng? – Nguyệt Nhi, nàng từng nói, nàng muốn lấy mạng ta. Ta phải giúp nàng. Tôi có trách Nghĩa Cừ vương, nhưng hơn cả là sự thương cảm. Con hắn không mang họ hắn, không biết hắn là phụ thân thực sự. Đến cuối cùng, hắn chẳng còn lại gì. Tập 81, nàng nhìn thấy Tần vương Doanh Tứ trong mộng, nàng gặp người y như Tử Hiết, nhưng nàng không gặp hắn, ngoài việc đi thăm bia mộ lạnh lẽo. Là nàng nợ hắn. Là nàng tổn thương hắn. Là lòng tự trọng của hắn giết chính hắn. “Vì nàng, ta chết cũng không hối hận”. Đời này của hắn dành cho nàng. Tất cả mọi thứ của hắn, kể cả sinh mạng của hắn, cũng dành cho nàng. Hắn còn nhớ rõ khi nàng mới gặp hắn, chẳng may Hoàng Hiết bị đẩy xuống vực, nàng đã nói, nàng muốn lấy mạng hắn. Thời gian đổi thay, nhưng hắn vẫn nhớ. Hắn thực hiện câu nói của nàng, trao cho nàng thứ nàng muốn, một đất nước yên bình, không có hiểm nguy rình rập. “Trời cao che chở, ta và Mị Nguyệt kết thành phu thê. Sinh tử có nhau. Mãi không rời xa”. Ký ức tươi đẹp, chấp niệm một thời… Hãy để nó chôn vùi theo năm tháng đi… Mị Nguyệt khi là nữ tử bình thường thì không đủ sức giữ lấy tình yêu. Khi nàng là Mị Bát Tử thì bị hoàn cảnh xô đẩy. Khi nàng là Thái hậu, có được thiên hạ, thì bị chính thân phận cùng lễ nghi ngăn cách. Cuộc đời nàng sao mệt mỏi thế, gian truân thế… Nàng có quyền lực, là Thái hậu, nhưng chẳng phải nàng chỉ là một nữ nhân thôi sao? Cầu hạnh phúc lại khó thế ư? Nàng giải thích cho Doanh Tắc, con trai nàng về mối tình của nàng với Nghĩa Cừ vương một cách vô cùng hợp lý. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tâm đầu ý hợp, tại sao không đến được với nhau? Nàng giải thích cho họ hiểu. Song chẳng ai chịu hiểu. Họ trách nàng dung túng cho tộc nhân. Họ đả kích nàng bằng tin đồn, bằng chỉ trỏ. Họ ép nàng hủy diệt tình yêu mà vất vả lắm nàng mới có được. Phải làm sao mới tốt đây? Lúc nào cũng là Tần quốc và tình yêu. Lúc nào cũng là thiên hạ và gia đình. Nàng chọn thiên hạ, phụ bạc người khác. Bản thân nàng cũng chịu vết thương đau xé tim phổi. Vậy ai trả cho nàng gia đình? Ai cho nàng hạnh phúc thực sự? Là lựa chọn của nàng, không sai. Nhưng nàng không có cách nào khác. Từ khi nàng vào Tần quốc, mang thai Doanh Tắc, đối đầu Huệ hậu, nàng đã không thể buông tay. Ta không sống thì ngươi chết. Nàng đành hết sức giành thắng lợi để không bị chà đạp, không bị sát hại. Người ta hay tranh cãi ai là người Mị Nguyệt yêu nhất, và ai hợp với nàng nhất. Theo tôi, Tần vương được coi là hiểu Mị Nguyệt nhất. Hoàng Hiết hiểu nàng, hiểu mong ước thực sự của nàng về gia đình yên ấm nhưng đến cuối lại không chấp nhận việc nàng tấn công Sở quốc, hoặc giả hắn hiểu mà không thừa nhận. Địch Li hiểu nàng, hiểu tham vọng của nàng, lại không nhượng bộ trước quyết định nhập người Nghĩa Cừ vào Tần quốc của nàng. Tần vương Doanh Tứ thì khác. Hắn biết Mị Nguyệt không thể chỉ gò bó trong hậu cung. Hắn biết điều nàng muốn. Chỉ là hắn một mực đưa Doanh Tắc lên ngôi thái tử, trong khi Mị Nguyệt không hy vọng con nàng tranh đấu. Cả ba người đều hiểu Mị Nguyệt. Cả ba người đều vì quyết định của nàng mà cãi vã, mà rời xa. Họ hiểu nguyên nhân nàng đưa ra ý nghĩ như vậy. Nhưng họ không chấp nhận. Họ không nhường bước. Sự cố chấp của họ và Mị Nguyệt khiến mọi chuyện không thể cứu vãn. Nếu chọn Hoàng Hiết, nàng phải từ bỏ Tần quốc, con trai nàng, thiên hạ của nàng, cùng mồ hôi xương máu bao tướng sĩ. Nếu chọn Địch Li, nàng cũng phải đánh đổi tương tự. Nếu chọn Tần vương, nàng phải bỏ đi giấc mơ về cuộc sống đạm mạc bình dị. Gió, nước, lửa, ba thứ tình cảm quấn lấy nàng, nhưng không thứ nào là mãi mãi, không thứ nào là vĩnh viễn. Chọn Hoàng Hiết, hay Địch Li, nàng đều không làm được. Họa chăng nếu Tần vương không chết, nàng sẽ được hạnh phúc. Vì Tần vương, vốn không phải là chết vì nàng. Tôi biết bộ phim này dựa trên nhân vật lịch sử. Song tôi không muốn xem lịch sử viết thế nào về Thái hậu, Nghĩa Cừ vương, Tần vương, hay Hoàng Hiết. Tôi không muốn biết sự thật ra sao. Chỉ cần hiểu được rằng, bộ phim này không phải là phim lịch sử. Nó tạo ra các nhân vật xuất sắc ấn tượng là đủ rồi. Phải nhắc qua một chút về các nhân vật phụ, nhất là nữ nhân hậu cung xuất hiện trong phim, đặc biệt là Mị Xu, tỷ muội thân thiết, đồng thời là kẻ tử địch của Mị Nguyệt. Diễn biến tâm lý Mị Xu hoàn toàn hợp tình hợp lý. Chẳng ai không đau khi nam nhân mình yêu nhất, phu quân của mình lại đem lòng yêu muội muội. Vết rạn nứt giữa hai người bắt đầu từ đó. Ngoài ra, Đại Mạo cô cô, Trân Châu, San Hô liên tục bôi đen Mị Nguyệt trước mặt nàng. Kèm theo những điều nàng nhìn thấy và cảm thấy, Mị Xu dần dần lay động. Sau đó, con trai Doanh Tắc của Mị Nguyệt tỏ ra ưu thế hơn hẳn Doanh Đãng con nàng. Mị Xu bị đe dọa vị trí vương hậu, con nàng bị đe dọa vị trí Thái tử. Mị Xu thay đổi. Tình cảm vốn mỏng manh lại bị hiểu lầm đập nát. Mị Xu hận Mị Nguyệt thấu xương, tìm mọi cách để hãm hại nàng và Doanh Tắc. Khi Doanh Đãng, con nàng, vì mê thể hiện sức mạnh mà bị trọng thương chết. Tâm lý Mị Xu ngày càng méo mó. Nàng khác hẳn một Mị Xu hiền lành ngọt ngào hồi ở Sở quốc hay lúc mới sang Tần. Kết cục của Mị Xu là điều dễ đoán. Mị Xu đáng ghét, nhưng vô cùng đáng thương. Nàng là một nữ nhân, đem lòng ngưỡng mộ yêu thương Tần vương. Nàng và Tần vương từng được gọi là “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Tần vương vì nàng mà gửi sính lễ đến Sở, suýt bị ám toán tại đại điện vẫn quyết tâm cưới đích công chúa Mị Xu. Nàng sang Tần với một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu như thế. Nàng không sai gì cả. Chẳng qua nếu nói một cách công bằng, tính cách nàng nhạt quá. Được nuôi dưỡng phong cách công chúa hiền lương thục đức, không quyết đoán, không mạnh mẽ…Đó cũng là phong cách nữ nhân quý tộc ngày xưa. Điều này khiến nàng chìm nghỉm trước sự mới mẻ, đặc biệt của Mị Nguyệt. Nàng không hiểu được những gì Tần vương cần, không có cùng chí hướng với Tần vương. Nàng bị ràng buộc bởi mẫu quốc của nàng. Mị Xu dù dành tình yêu cho Tần vương nhiều đến mức nào, giữa họ vẫn có ngăn cách không thể vượt qua. Tuy nhiên, tổn thương nàng nhận được từ khó khăn giữa họ quá nhiều. Ngày ngày nàng ngồi trong điện Tiêu Phòng chờ người đến thăm, chờ mãi, không biết đến bao giờ. Tần vương có đến cũng chỉ ngồi một lúc, uống chén trà, nói vài ba câu, rồi lại đi. Sự sủng ái của Tần vương với Mị Nguyệt ngày càng rõ ràng. Hắn gọi Mị Nguyệt đi cùng, vì nàng hiểu hắn nhất, lại chắc chắn giữ bí mật. Nhưng đó dường như là giọt nước tràn ly. Bữa tiệc sinh nhật Mị Xu tổ chức bị quẳng ra sau. Nàng diện y phục đẹp chẳng có ai ngắm. Tần vương đối xử với Mị Nguyệt vô cùng tốt là có lý do của nó. Mị Xu không phải không hiểu. Song, dưới thân phận tỷ tỷ của Mị Nguyệt, vương hậu của Đại Tần, nàng không chấp nhận được. Mị Xu từng hy vọng Mị Nguyệt không rời đi, ở lại bên nàng, bảo vệ nàng giữa tranh đấu hậu cung. Sau đó, nàng lại mong Mị Nguyệt biến mất, không xuất hiện ở Tần nữa, không dây dưa cùng Tần vương nữa. Nhưng lúc đó, Mị Nguyệt động lòng rồi, có thai rồi, và nguyên nhân rời đi là Hoàng Hiết cũng mất tích rồi. Nếu tôi là Mị Xu, tôi sẽ có cùng cảm xúc ấy. Hận. Thêm vào đó là cách hành xử của Mị Nguyệt. Mị Nguyệt đối với Mị Xu trước sau vẫn luôn trung thành. Hồi đầu sang Tần, nàng không kìm hãm được tính khí của mình, hay suy nghĩ nông nổi, khuấy đảo hậu cung. Nhiều lần nàng làm Mị Xu vạ lây, gây ấn tượng xấu với Tần vương cho dù Tần vương không nghĩ thế thì Mị Xu cũng tự cho là thế. Khi đặt vào giữa tình yêu và tình thân, nàng chọn tình yêu. Có thể Mị Nguyệt tin Mị Xu hiểu nguyên do. Song Mị Xu không chịu hiểu. Đây là sai lầm lớn nhất của Mị Xu. Nàng quen nhìn trên cao xuống, ban phát bố thí tình cảm, vật chất cho Mị Nguyệt, đến khi Mị Nguyệt ngang bằng nàng, nàng không quen, nàng sinh hận. Mị Xu mang hận thù, mà không nghĩ thoáng được. Nàng đẻ đích tử Doanh Đãng, chăm lo cho nó trở thành Thái tử. Vấn đề là cách dạy con của nàng khiến thằng bé ỷ lại và ương bướng. Đứa bé đó giống nàng, được nuông chiều và coi mình cao quý, sai bảo người khác, giẫm đạp người khác. Sư Lý tử ủng hộ Doanh Đãng lên ngôi chẳng qua là vì thân phận đích tử của vua. Chứ vua gì mà cùng tụi lực sĩ đi đi lại lại khoe sức mạnh, còn chết vì lý do lãng nhách nữa. Tuy không biết sự thật lịch sử thế nào, nhưng nhân vật Doanh Đãng trong phim hình tượng vô cùng kinh dị. Rõ ràng có phụ mẫu đẹp xuất sắc…chắc toàn gene lặn quá. Mị Xu thì hoàn toàn coi con mình là nhất bất chấp mọi khuyết điểm. Nàng là mẫu thân, tôi có thể hiểu, song quan trọng là nàng không giữ được tỉnh táo để thấu tỏ tất cả. Nàng điên cuồng giữ vị trí thái tử cho con mình dù Doanh Đãng hoàn toàn không phù hợp. Đến khi Doanh Đãng chết, nàng ám ảnh với vai trò Huệ hậu. Mị Xu từ trước khi Doanh Đãng lên thái tử, hay trước khi Tần vương chết, vẫn còn có nét giống Mị Xu ngày xưa. Tuy nhiên, một loạt biến cố đã khiến nàng biến đổi. Không phải Mị Xu nữa, không phải tỷ tỷ của Mị Nguyệt nữa. Ngụy phu nhân, Cam Túc, Tần vương, Đại Mạo, Trân Châu, San Hô, hay cả Mị Nguyệt…đều góp phần tạo nên Mị Xu hôm nay. Một môi trường như thế khó khiến người ta giữ lập trường. Khác với Mị Nguyệt được bao quanh bởi yêu thương, tin tưởng và tình thân, Mị Xu chẳng có ai thân thiết bên cạnh. Mị Nguyệt có đến ba đệ đệ liều chết vì nàng, có ba nam nhân nguyện hy sinh vì nàng. Trái ngược, Mị Xu mất Đại Mạo cô cô, Doanh Đãng không nghe lời, Trân Châu San Hô đơn thuần là nô tỳ… Nhiều lúc nghĩ lại thấy Mị Xu có đủ các yếu tố để không thể không biến chất. Nàng vẫn nhớ như in lần đầu gặp Mị Nguyệt. Lúc đó họ mới 6 tuổi, độ tuổi ngây thơ nhất. Chẳng ai biết sau này thế nào, họ chỉ sống trong hồn nhiên vui tươi vậy thôi. Thời gian trôi qua thật nhanh. Khi nhìn lại, hai người đã là địch thủ của nhau, chà đạp lên nhau, tổn thương nhau. Mị Nguyệt có thể quên đi để tiếp nhận Mị Xu. Nhưng Mị Xu không thể. Nàng cố chấp với lòng tự tôn của mình. Nàng có khóc khi nhớ lại đó, chỉ là nó không đủ để lay chuyển nàng sau hàng loạt sự kiện. Tôi đã khóc ở phân đoạn cuối của Mị Xu. Hai người đối diện nhau. Dường như nhìn thấy tình tỷ muội vẫn được gìn giữ bị vùi lấp giữa cát bụi thời gian và nhân thế. Ngụy phu nhân số phận bi thảm chẳng kém. Mang thân phận kẻ phản diện, Ngụy phu nhân có lẽ bị ghét rất nhiều. Tuy nhiên, nàng ta chỉ là một quân tốt của nước Ngụy. Nàng ta nhớ cố hương bao nhiêu, thì chịu tổn thương bấy nhiêu. Chẳng ai đến đưa nàng đi. Chẳng ai chuộc nàng về Ngụy. Chẳng ai lo nàng sẽ bị Mị Nguyệt trả thù, hay chết trong loạn lạc. Ngụy quốc phái sứ giả sang đón Ngụy Di, bỏ lại nàng, chỉ vì Ngụy Di còn trẻ có sắc có hương, có thể lợi dụng tiếp, còn nàng thân thể già cỗi. Trừ duy nhất công tử Hoa vẫn giữ được tình mẫu tử. Ngụy Diễm dùng mọi cách để giành ngôi vị cho con trai là đúng. Công tử Hoa quá xuất sắc, lại cống hiến cho Đại Tần quá nhiều. Dưới danh nghĩa một người mẹ, bảo đảm cho con mình công thành danh toại, có những thứ đáng có, là điều đúng đắn. Tiếc là nàng và con nàng đã thua. Đoạn nàng phát điên rồi chết quả thực rất tang thương…. Nơi đâu người con gái xinh đẹp xao xuyến động lòng người một thời… Dàn nhân vật phụ rất tuyệt vời. Ấn tượng với từng người vẫn cực kỳ sâu sắc trong tâm trí tôi. Công tử Doanh Hoa Tài đức vẹn toàn. Tôi thích nhân vật này ngay từ lúc đầu y gặp Mị Nguyệt. Y nhìn thấy vẻ đẹp của Mị Nguyệt, bảo vệ nàng trước mẫu thân. Y biết rõ những việc mẫu thân mình làm là sai trái nên không hề bao che mà thẳng thắn nhận lỗi. Y xứng đáng có ngôi vương. Hiềm nỗi y không phải là người được Tần vương yêu quý nhất, cũng chẳng phải đích tử. Y chẳng có gì ngoài công lao đóng góp bao lâu nay. Việc y làm phản Huệ hậu là do bị ép đến đường cùng mà thôi. Chứ hồi Tần vương tại thế, y vốn chưa từng tỏ ra mặn mà với vị trí cao quý đó. Công tử Doanh Thông do ảnh hưởng của mẫu thân là Phàn thiếu sử mà trở nên nhút nhát, dè dặt. Y chưa từng tranh giành bất cứ thứ gì. Lúc nào y cũng là người trốn tránh trước. Đến khi y biết thầm thương trộm nhớ, y lại bị sỉ nhục. Y từng cay đắng hỏi, nếu y bị ép chết, mẫu thân y liệu có đứng lên vì y không. Và y chết thật. Y tự sát. Điều này có vẻ thể hiện sự nhu nhược của y, song đây là bản tính trời sinh, đối với y, đó vốn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mẫu thân y đã đến Tần vương tố giác, đồng thời khiến Tần vương giận dữ thổ huyết, gây mâu thuẫn giữa Mị Xu và Mị Nguyệt càng sâu sắc, dù chỉ là vô tình. Phàn thiếu sử về sau chết dưới tay Huệ hậu. Quỳ cô, Hương Nhi, Huệ Nhi, Mục Tân Những người thân thiết với Mị Nguyệt như gia đình thực sự. Quỳ cô theo hầu Mị Nguyệt từ khi mẹ nàng còn sống. Rồi Quỳ cô như thành người mẹ thứ hai của nàng. Bà giúp đỡ Mị Nguyệt và các đệ đệ rất nhiều. Tính cách của họ hình thành một phần dưới tác động của Quỳ cô. Quỳ cô không ngại khổ, không ngại khó, từng thay Mị Nguyệt nhận trượng của Uy hậu, từng bảo vệ Doanh Tắc khỏi ong độc, từng không ngần ngại lao vào biển lửa để cứu chiếc áo lông của Doanh Tắc…Tấm lòng nhân từ của Quỳ cô khiến người khác cảm động. Hương Nhi và Huệ Nhi thì là người thân cận của Mị Nguyệt. Hai nàng đều tốt bụng, một lòng ở bên chủ tử mình. Mục Tân thì coi Mị Nguyệt như tỷ tỷ, tấm lòng nhân hậu, chính nghĩa. Mục Tân là người đã tìm đến người Nghĩa Cừ khi Mị Nguyệt trúng cổ trùng. Tôi từng hy vọng sau cái chết của Quỳ cô, họ sẽ không rời bỏ Mị Nguyệt. May mắn thay, họ vẫn ở đó, cùng Mị Nguyệt trải qua những năm tháng cuối đời. Họ giúp Mị Nguyệt bớt cô đơn hơn. Đại Mạo cô cô, Trân Châu, San Hô trái ngược hoàn toàn với ba người theo hầu Mị Nguyệt. Đại Mạo, Trân Châu và San Hô không được rộng lượng và tốt đẹp như vậy, họ luôn tỏ ác cảm với người khác. Họ hay thêm dầu vào lửa, làm mối quan hệ căng thẳng giữa Mị Xu và Mị Nguyệt đứt vỡ. Nhưng họ có điểm tốt là trung thành. Dù họ làm gì, nói gì, đều là suy nghĩ cho Mị Xu cả. Như lúc Đại Mạo cô cô chết, tôi thở phào, nhưng khi thấy Mị Xu đau khổ vô cùng, tôi lại thấy buồn. Ba người này đối với người khác là xấu, song họ vẫn làm tròn chức trách, vẫn có mặt tốt nhất định. Mục Giám Tôi thích Mục Giám vì sự thông minh, sáng suốt và điềm tĩnh của ông. Ông là người hiểu Tần vương nhất. Ông cũng rất quý Mị Nguyệt. Công bằng, chính trực, thật tiếc cho Mục Giám khi tin tưởng nhầm người. Mị Nhung, Ngụy Nhiễm, Bạch Khởi đây là ba đệ đệ cực kỳ tốt và có vai trò quan trọng trong việc bình định thiên hạ của Mị Nguyệt. Đây cũng là ba người tôi tưởng sẽ vào vai phản diện mà cuối cùng vẫn là giữ được sự lương thiện. Mị Nhung là đệ đệ ruột của Mị Nguyệt, bị bỏ lại Sở quốc chục năm trời. Y chịu đựng nhiều khổ sở, đất phong chẳng có. Nhưng sau khi được tỷ tỷ cứu sang Tần, y dùng hết sức bản thân, đầu quân và thành tướng tài. Ngụy Nhiễm là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Mị Nguyệt. Do thân phận bị sỉ vả nhiều, y được nuôi dưỡng ngoài cung. Tôi từng tưởng y sẽ ôm lòng thù hận. Kỳ thực, dưới sự dạy dỗ và tình thương của Mị Nguyệt, Quỳ cô cùng Hương Nhi, Huệ Nhi, Ngụy Nhiễm hoàn toàn không căm hận gì hết. Ngay cả khi bị chèn ép đến mức suýt bị hoạn, hay bị chặt đứt đốt ngón tay, y vẫn không phàn nàn. Y được vào quân doanh, bộc lộ tài năng, lòng vẫn luôn hướng về tỷ tỷ, nguyện bảo vệ người thân. Bạch Khởi thì là đứa trẻ được Mị Nguyệt nhận nuôi. Đứa trẻ này ban đầu sống trong bầy sói nên lạ người. Nàng cứu y, giúp đỡ y, rồi bỏ rơi y vì thân bất do kỷ. Y cũng không ôm hận. Sau chục năm trời gặp lại, Bạch Khởi vẫn coi Mị Nguyệt như tỷ tỷ ruột, thậm chí còn ghen tỵ với Ngụy Nhiễm. Y về sau theo Ngụy Nhiễm tòng quân, trở thành tướng tài trong quân doanh. Có ba người đệ đệ như vậy, quả là may mắn của Mị Nguyệt mặc dù đúng là do nàng đối nhân xử thế quá tốt mới được điều đó. Trương Nghi, Sư Lý tử Đây là vị rường cột nước nhà có trí tuệ bậc nhất. Trương Nghi được Mị Nguyệt và Quỳ cô cứu sống, luôn cảm kích. Từ đó qua lại mà thân thiết với Mị Nguyệt hơn. Trương Nghi là người có tài, chẳng qua chỉ là chưa tìm được bậc đế vương thích hợp để phò tá. Ông ta không giống Khuất Nguyên, trung trinh vì nước, mà ngược lại, muốn tìm nơi mình có thể phô diễn tài năng. Tần vương cho ông ta điều đó. Trương Nghi tài ăn nói khéo léo, suy nghĩ sâu sắc. Ông và Mị Nguyệt khá tương đồng ở điểm đó. Tiếc là, cuối cùng ông không đợi được đến lúc Mị Nguyệt quay về. Hình ảnh Trương Nghi quỳ xuống làm bệ đỡ cho Mị Nguyệt cùng mọi người lên xe khiến tôi rất cảm động. Bề ngoài ông có vẻ cà lơ phất phơ, thực ra ông quân tử hơn bất kỳ ai. Một tài năng như vậy, vì Tần lụi bại mà quy ẩn, rồi chết do bệnh, thực đáng tiếc. Sư Lý tử thì thuộc dạng lão thần trong triều, lời nói luôn có sức ảnh hưởng nhất định. Mỗi tội, người này bảo thủ quá. Chính cái việc nhất quyết yêu cầu đích tử lên ngôi đã gây nên bao sóng gió sau này. Đến lúc Doanh Đãng phá hủy cơ nghiệp một thời của Tiên đế, ông mới hối hận muốn chết. Về sau dù ủng hộ Doanh Tắc và Mị Nguyệt, đôi lúc ông vẫn khá cố chấp, nhưng Mị Nguyệt chưa từng vì thế mà hết tôn trọng ông. Ông là người tài, một lòng vì nước vì dân, đáng để khâm phục. Dung Nhuế, Doanh phu nhân Dung Nhuế nghiêm túc hơn Trương Tử. Ông và Trương Tử là hai người thông minh, nhìn xa trông rộng nhất Đại Tần. Vì thế, sau khi Trương Tử mất, nhìn ông một mình nghĩ các kế sách, tôi thấy không quen lắm. Dung Nhuế và Doanh phu nhân là tri kỷ. Mới đầu, cảm giác nhìn hai người bên nhau khá lạ lẫm, có chút kỳ lạ. Song, càng tìm hiểu sâu về Doanh phu nhân, tôi càng thấy họ là một cặp đôi đẹp. Ít ai có được tình yêu thuần khiết, bất chấp tuổi tác, dung mạo như vậy. Doanh phu nhân vì Tần quốc mà phản bội đất nước mình đến làm dâu. Bà bị người đời phỉ nhổ, danh dự chẳng còn. Tần vương tôn kính bà, một phần vì muốn bù đắp cho bà, một phần vì vị tỷ tỷ thân thiết. Doanh phu nhân là phận nữ nhi nhưng mạnh mẽ chẳng kém ai. Bà được tin tưởng giao cho di chiếu tôn Doanh Tắc lên ngôi. Do đó, bà thành mục tiêu của Huệ hậu. Huệ hậu ép bà, đốt lửa thiêu cháy cung của bà. Doanh phu nhân ngồi đó, lặng ngắm những ngọn lửa đỏ rực nhảy múa. Bà và Dung Nhuế, đã xa nhau như thế. Dung Nhuế cả đời sau đó chẳng gần nữ sắc nữa, chỉ chuyên tâm phò tá Tần vương kế nhiệm. Tình cảm sâu nặng của hai người vô cùng cảm động. Bên cạnh đó, còn rất, rất nhiều các nhân vật từ phụ đến siêu phụ như nữ y Chí, Vệ lương nhân, Đường phu nhân, Tư Mã Thác, Mạnh Doanh, Ngụy mỹ nhân, Cự Cơ,… đều có sự xuất hiện ấn tượng. Tuy thời lượng lên hình không nhiều nhưng vai trò vô cùng quan trọng. Biên kịch và đạo diễn của bộ phim đều tài giỏi. Số lượng nhân vật nhiều nhưng không ai lẫn vào ai. Nội dung chặt chẽ, diễn biến hợp lý. Cảnh quay đẹp, ít kỹ xảo nên rất thật. Phục trang không đơn giản, cũng không xa hoa, vẫn tôn được vẻ đẹp nhân vật. Nước phim chân thực, không giống mấy phim cổ trang đậm ngôn tình chói mắt dạo gần đây. Vì cả bộ phim rất dài nên đương nhiên có chỗ thiếu sót, sai lầm…nhưng tổng thể phim đối với tôi vẫn là ấn tượng khó phai. Nhiều người thích so sánh Mị Nguyệt truyện với Chân Hoàn truyện. Tôn Lệ đều đóng vai chính. Dàn Chân Hoàn truyện cũng có mấy người tham gia vào Mị Nguyệt truyện. Tuy nhiên, tôi thì không muốn so sánh chút nào. Cả Chân Hoàn lẫn Mị Nguyệt là nữ cường. Nhưng Chân Hoàn chỉ là nữ tử hậu cung, còn Mị Nguyệt là bậc đế vương. Bối cảnh khác nhau rõ ràng. Sẽ có người thích Chân Hoàn, Mị Nguyệt thì là gout của người khác, chẳng thể phân ai hơn ai. Tốt nhất là khi xem một bộ film, nên tập trung vào tinh hoa của film. Cứ tìm chi tiết để mà so sánh thì sao có thể thưởng thức trọn vẹn được. Nguyên mẫu của nhân vật Mị Nguyệt chính là cao tổ mẫu bà sơ của Tần Thủy Hoàng, và cũng là bà nội của ông nội Tần Thủy Hoàng. Trong lịch sử Trung Hoa, bà là vốn phi tần của Tần Huệ Văn vương Doanh Tứ, về sau trở thành Tần Tuyên Thái hậu nắm trong tay quyền lực vô cùng tin của bà không được chính sử ghi chép quá nhiều, chỉ biết bà xuất thân từ Mị thị, dòng dõi tôn thất nước Sở - một nước chư hầu thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bà là một trong những sủng phi của Tần Huệ Văn vương với hiệu là "Bát Tử", nên thường được gọi là Mị Bát không rõ Mị Bát Tử bước vào hậu cung của Tần Huệ Văn vương vào thời điểm nào nhưng năm 325 trước Công nguyên, bà hạ sinh Doanh Tắc, về sau là Tần Chiêu Tương vương. Sau đó liên tiếp sinh hạ thêm 2 người con trai minh 311 trước Công nguyên, Tần Huệ Văn vương qua đời, Thái tử Doanh Đãng con trai của Huệ Văn Hậu kế vị, tức Tần Vũ vương nhưng chỉ tại vị khoảng 4 năm thì chết. Lúc đó, vì Tần Vũ vương không có con trai kế vị nên các huynh đệ của ông bắt đầu tranh đoạt ngôi báu. Kết quả là Doanh Tắc, một công tử đang làm con tin ở nước Yên đã trở thành người đứng đầu nước 17 tuổi, Doanh Tắc lên ngôi, tức Tần Chiêu Tương vương. Sau đó, ông tôn mẹ ruột là Mị Bát Tử làm Tần Tuyên Thái hậu và lần lượt phong 2 em trai cùng mẹ làm Cao Lăng quân và Kính Dương quân. 4 người một nhà thâu tóm quyền lực nhà 305, Tần Tuyên Thái hậu xử tử Huệ Văn Hậu mẹ ruột của Tần Vũ vương. Vì con trai còn nhỏ tuổi, bà đứng ra phụ trách triều chính. Trong lịch sử Trung Hoa, bà là người phụ nữ đầu tiên lấy thân phận mẹ ruột của vua để ra mặt nhiếp chính công minh người cho rằng, sự nhạy bén chính trị của Tần Thủy Hoàng đều là được thừa hưởng từ gen của bà sơ. Khi trở thành người có quyền lực tối cao trong triều nhà Tần, Tuyên Thái hậu xử lý chính trị 1 cách tài tình, hô mưa gọi gió trong hơn 40 năm sau 271 trước Công nguyên, sứ thần nước Ngụy tâu lên Tần Chiêu Tương vương rằng người ngoài chỉ nghe đến tiếng tăm của Thái hậu nhưng không hề biết đến thanh danh của Tần vương. Vì tức giận trước lời tâu này, Tần Chiêu Tương vương hạ lệnh phế quyền lực của mẹ ruột, đuổi 2 em trai ra biên 265 trước Công nguyên, Tần Tuyên Thái hậu bệnh nặng. Tháng 7 cùng năm bà qua đời. Theo sử sách ghi nhận, thời gian từ khi sinh Tần Chiêu Tương vương đến lúc bà mất là 59 năm, nhưng không rõ bà thọ bao nhiêu tuổi.

mị nguyệt truyện tóm tắt